Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Cô muốn gạt ai? Ông cụ là người đặt nặng quy củ nhất, sao có thể để người ngoài bước vào từ đường, tham dự cuộc họp gia tộc được? Tôi thấy chắc là do cô mê muội, bị tên đàn ông này mê hoặc rồi đúng không? Loại không cha không mẹ, vô giáo dục như thế này thì không có đủ tư cách để làm con rể nhà họ Lâm, nếu như cô vẫn bướng bỉnh muốn gả cho hắn ta thì để tôi xem bố của cô có còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí gia chủ hay không". Lâm Mộng Đình đỏ bừng mặt. Trong mắt Lý Dục Thần lóe lên một tia lạnh lẽo. Anh không hề quan tâm đến ánh mắt giễu cợt cùng thương hại của mọi người, chỉ nắm lấy tay Lâm Mộng Đình đi xuyên qua đám đông, đến chỗ Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn, nói: "Mộng Đình, cô ngồi xuống đi". “Còn anh thì sao?”, Lâm Mộng Đình dường như cảm nhận được Lý Dục Thần định làm gì đó liền lo lắng nhìn anh. “Tôi sao?”, Lý Dục Thần cười: “Hình như có người không hoan nghênh tôi đến đây cho lắm”. Anh xoay người rồi chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Lai Nghi. "Vừa rồi bà mới nói ai không cha không mẹ?" “Tôi đang nói cậu đó…” Lời nói vừa phát ra. Chát! Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Lai Nghi đã bị đánh một bạt tai. Hiện trường trở nên náo động! Trong nhà họ Lâm, Lâm Lai Nghi là chị cả, ngoại trừ ông cụ Lâm thì tất cả mọi người đều sợ bà ta. Cho dù là ông cụ Lâm cũng chưa bao giờ đánh bà ta. Lâm Lai Nghi đứng đó, cứng đờ như một bức tượng. Bà ta không hiểu tại sao một đứa cháu rể chưa vào nhà lại có gan dám đánh bà ta. Viên Quốc Thành lập tức đứng dậy, định vung tay đánh Lý Dục Thần một cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Dục Thần thì liền rút tay về. "Cậu... cậu...", Viên Quốc Thành run rẩy chỉ vào Lý Dục Thần. Lâm Lai Phong cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nhìn Lý Dục Thần nói: "Lý Dục Thần, cậu dám động vào chị tôi!" Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Hôm qua tôi đã đồng ý với ông sẽ thả con trai ông đi. Hôm nay tôi chỉ đồng ý với ông cụ Lâm rằng sẽ không so đo với bố con ông. Nhưng nếu như các người dám chọc tức tôi lần nữa thì các người cho rằng ông cụ Lâm có thể bảo vệ các người nổi không?" Lâm Lai Phong trừng mắt oán hận nhìn Lý Dục Thần, trong mắt như sắp phun ra lửa. Ông ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, nếu không có tên nhóc chết tiệt này đột nhiên xuất hiện thì kế hoạch của ông ta suýt chút nữa đã thành công. Nhưng cuối cùng ông ta cũng ngồi xuống, vì ông ta biết mình đã không còn có cơ hội trở mình, rất có thể hôm nay sẽ là buổi họp mặt gia đình cuối cùng mà ông ta tham dự. Lâm Thu Thanh cũng đứng lên, lạnh lùng nói: "Dục Thần, cậu làm gì vậy? Nơi này là từ đường, không được làm bậy!" Lý Dục Thần nói: "Không sao, miệng của người phụ nữ này quá bẩn thỉu, nếu như nhà họ Lâm không quản được thì để cháu quản thay". Lâm Thu Thanh không khỏi có chút tức giận. Không phải vì Lý Dục Thần đánh Lâm Lai Nghi, mà là vì thái độ của Lý Dục Thần. Đây nào phải là thái độ của con rể chưa vào cửa, đây rõ ràng là thái độ của chủ nhà luôn rồi! Đến giờ khác này thì nhà họ Lâm cũng không thể ngồi yên được nữa, tất cả đều đứng dậy căm tức trừng mắt nhìn Lý Dục Thần. Trong từ đường của nhà họ Lâm, đứng trước bài vị của tổ tiên, anh đã dám tát chị cả nhà họ Lâm, hành động này không chỉ tát vào mặt Lâm Lai Nghi mà còn tát vào mặt tất cả mọi người trong nhà họ Lâm. "Mau cút ra khỏi đây!" "Cậu là cái thá gì mà dám đánh chị cả của chúng tôi?" "Lâm Thu Thanh, ý của ông là gì, ông cố ý tìm một người như vậy đến đây để sỉ nhục chúng tôi sao?" Trong lúc nhất thời, đám đông đã rất phẫn nộ. Hầu hết những người này đều không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, chứ đừng nói đến việc tại sao Lâm Lai Nghi lại nhắm vào Lý Dục Thần, hơn nữa bọn họ luôn tự cho mình là cao quý, từ đầu đã luôn tỏ ra xa cách và coi thường người con rể không có xuất thân tốt này. Sao họ có thể chịu được việc một đứa nghèo hèn dám tát chị cả cao quý của nhà họ Lâm bọn họ chứ? Một số người thậm chí còn trút giận lên Lâm Thu Thanh, lớn tiếng la hét yêu cầu ông ấy từ chức, bước xuống khỏi chiếc ghế gia chủ. Sắc mặt của Lâm Thu Thanh trầm xuống, không biết phải giải thích thế nào với mọi người. Ông ấy cũng cảm thấy rằng Lý Dục Thần đã hành xử quá đáng, không nể mặt ông ấy một chút nào. Nghiêm Tuệ Mẫn cũng rất lo lắng không biết phải làm thế nào. Tuy rằng việc Lâm Lai Nghi bị tát khiến cho bà ấy cảm thấy rất hả giận, nhưng dù sao bọn họ cũng đang đứng trong từ đường nhà họ Lâm, làm như vậy chẳng khác nào đắc tội với tất cả mọi người trong nhà họ Lâm, sau này làm sao Lý Dục Thần có thể bước vào nhà họ Lâm được? Nếu như chuyện này còn gây ảnh hưởng đến chồng của bà ấy thì đúng là mất nhiều hơn được. Ôi trời, đứa nhỏ này quả nhiên vẫn còn thiếu hiểu biết, thật quá bốc đồng! Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu rằng Lý Dục Thần không phải là người thiếu hiểu biết, cũng không phải do anh bốc đồng, anh chỉ đơn giản là không quan tâm đến thái độ của nhà họ Lâm, bao gồm cả thể diện của bố cô, Lâm Thu Thanh. Nhà họ Lâm ỷ mình giàu có nên quá đề cao bản thân, chưa từng nghĩ tới sẽ có người không coi trọng mình. Trên thực tế, ở thành phố Hòa này từ xưa đến nay cũng chưa từng có người nào dám như vậy. Mà hôm nay, người này đã xuất hiện. Người đó chính là Lý Dục Thần. Ngoại trừ Lâm Mộng Đình, em trai Lâm Vân ngồi bên cạnh cô có lẽ là người duy nhất trong căn phòng này không cảm thấy Lý Dục Thần quá quắt. Cậu ta có chút tò mò nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt thậm chí còn có chút sùng bái. Lâm Vân vẫn còn học trung học, đang trong độ tuổi nổi loạn. Từ nhỏ cậu ta đã không thích bà bác cả này, bà ta độc đoán chuyên quyền y hệt mụ phù thủy già. Nhưng là con trai nhà họ Lâm, Lâm Vân không thể làm gì khác, cho dù không thích thì khi gặp mặt vẫn phải cung kính gọi bà ta là bác cả, nếu như giọng điệu có chút vô lễ thì cậu ta sẽ bị đám người lớn dạy dỗ. Hôm nay Lý Dục Thần đã làm một việc mà có nằm mơ cậu ta cũng không dám làm.