Giọng em gái di động bức xúc:
- Nói ra rất nực cười, bọn nhóc này nghỉ hẻ, không có việc gì làm thế là tới sàn nhảy, sân trượt băng lê la suốt. Cha mẹ thằng bé bị giết là người làm ăn, nhà khá giàu có, bốn đứa kia "vay" nó tiền tiêu, thằng bé không cho, thế là đánh nhau trong công viên. Bón đứa kia rất tàn nhẫn, đánh chết người xong còn, đập thi thể không nhận ra được. Khi tôi... cảnh sát nghe tin tới nơi, tìm thấy bọn chúng, anh đoán xem bọn chúng đang làm gì?
- Đang chơi đùa như không có chuyện gì.
Trương Thắng nói cùng với cái lắc đầu ngán ngẩm:
- Đúng vậy, chúng đang chơi bóng bàn, dùng tiền lấy trên người thắng bé chúng đánh chết.
- Rốt cuộc bọn chúng mù pháp luật, ngu xuẩn hay là bị thần kinh?
- Không, anh sai rồi, bọn chúng không mù pháp luật, không ngu, cũng không thần kinh. Bọn chúng đánh ngã thằng bé xong, đứa con gái tuổi lấy đá đập nát đầu nó. Tôi hỏi vì sao lại để cho một mình đứa bé kia làm việc này, chúng nói, tuổi giết người không phạm pháp.
Em gái di động càng nói càng kích động:
- Anh nghe không, bọn chúng rất tỉnh táo, rất thông minh rất hiểu biết. Tôi hỏi chúng, đánh chết người quen mà không sợ à? Chúng nói " sao phải sợ, chúng tôi là trẻ vị thành niên, được pháp luật bảo vệ, nhiều lắm vào trại giáo dưỡng hai năm là ra".
Trương Thắng cứng họng không nói được lời nào.
- Tôi đã học qua môn tâm lý tội phạm, nhưng không làm sao lý giải nổi đầu óc bọn chúng nghĩ cái gì, nhìn bọn chúng giết người vẫn nhở nhơ như không, tôi thấy thứ mình học thật vô nghĩa, trường học phải coi trọng đạo đức chứ cứ chỉ đuổi theo thành tích thì xem dạy ra cái thứ gì đây. Tôi nghĩ không thông, nhân tính đâu rồi? Nó đi đâu rồi, bảo chúng ngu muội vô tri không biết gì còn lý giải được, nhưng không phải thế. Bọn chúng đâu vô tri, đâu có ngu muội, bọn chúng phạm tội một cách máu lạnh, lý trí.
- Tôi từng gặp một tên trộm vặt, nó nói làm tới tuổi là rửa tay gác kiếm, vì khi đó phải chịu trách nhiệm hình sự. Lũ cặn bã đó ỷ vào luật bảo vệ trẻ em... không phải tôi phản đối cái luận này...
Cô gái rất rối trí hoang mang:
- Tôi không biết nói ra làm sao nữa, khi gặp chúng, tôi phải bình tĩnh, phải tôn trọng nhân quyền của bọn chúng, nhưng chúng... đáng sao? Lòng tôi nặng trĩu, tôi biết mình đang đâm đầu vào ngõ cụt, bản thân không thay đổi được gì, nhưng nhìn hành vi vô nhân tính của chúng, tôi lo...
" Ôi cô gái này..." Trương Thắng gần như tưởng tượng ra được một cô gái gầy gò nước da hơi tái, đeo kính cận to, vừa mới rời ghế nhà trường, lòng đầy chính nghĩa, nhiệt huyết, muốn dùng thứ mình học phát huy chính nghĩa, nêu cao việc thiện. Kết quả đối diện với xã hối u ám, pháp luật bất lực, vì thế hàng đêm mất ngủ, chuyện này cũng gần giống hồi y mới theo Từ Hải Sinh va chạm xã hội vậy, chỉ có điều lúc đó y điên đầu vì khoản vay lớn, nên không có nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng cảm giác mất lòng tin vào cuộc sống, lạc lối đó, y hiểu.
Trương Thắng ngồi dậy, chẳng có lời khuyên nào cả, xã hội bây giờ như thế, hoặc chấp nhận nó nếu không sẽ bị nó đè bẹp, y tuy không thể nói đã mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng chẳng đặt hi vọng vào nó:
- Thực ra không khó lý giải, đôi nam nữ đó yêu nhau đúng không? Đám choai choai trước mặt bạn gái khoe khoang bản lĩnh, chỉ cần con gái nhìn thêm một cái, dám cầm dao đâm người rồi, chúng cho rằng con trai giỏi đánh nhau, làm người ta sợ, sẽ được con gái thích, rất có thể diện. Với loại này, không có nhân tính, không tôn trọng sinh mệnh người khác, cô có thể hiệu là một loại thoái hóa...
Y đang thao thao bất tuyệt thì em gái di động cười khổ:
- Anh nói có lý đấy, nhưng anh sai rồi, nếu vì khoe khoang trước mặt bạn gái thì cũng có thể xem là một lý do, nhưng mà hai đứa con gái kia, chúng nó..
- Chúng nó làm sao?
- Lesbian.
- À...
Một lúc sau Trương Thắng hỏi:
- Mà lesbian nó là cái gì?
Trong điện thoại yên tĩnh, sau đó phá lên một tràng cười dài:
- Ôi dời ơi, ông chủ lớn ơi là ông chủ lớn, thời buổi này người phát tài đều giống anh, thật đúng là, anh phải trau dồi thêm tiếng Anh đi.
Tiếng Anh? Đó là nỗi đau lớn nhất của Trương Thắng, nó quan trọng thế sao, Trương Thắng như ong nổ tổ:
- Học tiếng Anh cần thế à, bây giờ chuyên gia khảo cổ cũng phải thi tiếng Anh, đáng thương cho những người nghiên cứu cổ văn giáp cốt, phải tốn thời gian đọc thuộc thứ này, nực cười! Tiếng Anh không phải là tri thức, nó chỉ là một công cụ giao lưu, làm sao bắt toàn dân phải nắm cái công cụ này.
- Tôi chẳng hiểu vì sao phải nâng tiếng Anh tới tầm cao như thế, đến sinh viên đại học cũng tới quá nửa cả đời không tiếp xúc với người nước ngoài, hao tốn bao nhiêu thời gian đi học cái môn mà căn bản không dùng tới, đúng là lãng phí. Tại sao ai cũng phải học tiếng Anh, thế phiên dịch làm cái gì? Tôi không phản đối ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, học thêm một thứ là có thêm một công cụ như tôi nói, thế là tốt, nhưng sao ép người ta học tiếng Anh, lấy nó làm tiêu chuẩn. Hơn nữa dù học tiếng Anh, có bao nhiêu người có thể trao đổi giao lưu trực tiếp với người nước ngoài?
- Thực ra tôi chỉ...
Trương Thắng đang trong cơn tức, cắt ngang:
- Cô nghe tôi nói hết đã.
- À, vậy anh tiếp đi.
- Mà tôi nói tới đâu rồi ấy nhỉ?
- Tới học chưa chắc đã dùng được.
- Đúng, đúng, lấy tôi ra mà nói, tôi là người làm ăn, nếu ngày nào đó tôi làm ăn với người nước ngoài, tôi thuê phiên dịch là được, làm sao phải đổ xô đi học tiếng Anh? Tôi thấy đa phần kẻ cổ xúy học tiếng Anh quan trọng ra sao là một lũ sùng tây thích ngoại, mưu lợi cá nhân.
- Anh nói thế hơi thiếu công bằng đấy.
Trương Thắng chưa tận hứng:
- Cô đừng nói, tôi chưa nói hết.
Em gái di động nghẹn lời, cố nhịn cười:
- Được... Anh nói tiếp, nhưng mà đừng kích động đấy.
- Theo tôi thấy, kẻ ban đầu có lẽ đơn thuần chỉ đề cao giá trị của một ngôn ngữ, khi nó hình thành quy mô, tạo nên đoàn thể lợi ích, dựa vào dạy tiếng Anh kiếm được tiền, thế là càng hùa nhau tung hô giá trị của nó, thực tế nói theo ngôn ngữ của người làm ăn là bọn chúng tiếp thị "sản nghiệp dạy tiếng Anh", bọn chúng muốn mọi người "điên cuồng", mua tài liệu giáo dục, tham gia lớp bồi dưỡng, tất cả là vì lợi nhuận thôi.
Em gái di động cười lăn cười bò, cười chảy nước mắt, trần đời cô mới thấy có người căm thù tiếng Anh tới diễn biến thành thuyết âm mưu thế này, phải che điện thoại để mà cười, mãi một lúc mới nói:
- Đừng kích động, chắc khi đi học anh chịu khổ vì môn này lắm phải không? Thực ra học tiếng Anh, à tiếng nước ngoài có lợi lắm, giúp tăng cường trao đổi tư tưởng và văn hóa với nước ngoài.
Trương Thẵng bĩu môi:
- Lý do của cô không đứng vững, như tôi nói, đa phần học không dùng tới, một số thì học không đủ để dùng, chẳng bằng chuyên môn bồi dưỡng một số phiên dịch là được. Nói là học để tự mình dịch, vớ vẩn dịch sai chỉ tổ làm hỏng việc. Tinh lực con người có hạn, học gì cũng phải chuyên sâu, kết quả hao tốn thời gian học tiếng Anh, bỏ dở môn khác, kết quả thiên phú phí hoài, thiên tài của chúng ta đều bị loại giáo dục nhồi vịt dây chuyền này giết chết. Chúng ta đã thành nô lệ của tiếng Anh...
- Vì giao lưu, vì nắm được kiến thức tiên tiến của nước ngoài. Lý do chó má, đầu tư cả tỉ đồng cũng có giúp được một nửa số học sinh đạt được trình độ chuyên nghiệp không? Bảo phiên dịch dịch qua tiếng Trung không được à? Muốn ăn thịt lợn sao không bắt cả nước nuôi lợn đi?
Em gái di động toát mồ hôi hột:
- Anh đừng kích động, thực ra...
- Cô để tôi nói hết...
Em gái di động đem điện thoại rời khỏi tai, rất lâu sau thấy âm thanh phát ra từ điện thoại không còn quá khích nữa, mới ngáp dài:
- A, nói chuyện với anh thật khoan khoái, phiền muốn quấy nhiễu tôi nửa ngày trời đều không còn, bâ giờ tâm tình tốt hơn nhiều... Buồn ngủ quá.
- Cô nói xem nếu cùng thời gian, cùng tinh lực, nếu học thêm kiến thức chuyên nghiệp vậy... Hả, muốn đi ngủ?
- Vâng, thế... Không còn sớm nữa, tắm rửa đi ngủ nhé, bái bai anh trai di động.
Cô gái nói xong tắt vội điện thoại:
- A lô, a lô...
Trương Thắng chỉ nghe thấy tiếng u u truyền ra, xem đồng hồ, giờ rồi, ném di động xuống ghế, em gái di động thì thoải mái ngủ rồi, nhưng y càng thêm bức xúc.
Đó là hậu quả của việc làm bác sĩ tâm lý không bằng cấp.