Khóe môi Từ Hải Sinh luôn mang nụ cười lạnh lùng khó nắm bắt, ông ta giữ Thi Dã Lệ Nại lại bên cạnh, trở thành nhân tình của mình trong thời gian du lịch Nhật Bản, chẳng phải vì say mê thân thể trẻ trung ấy, chẳng qua là tìm cách lấy được số điện thoại nhà của cô gái, đem tất cả nói cho mẹ cô gái, tức bạn gái cũ của ông ta biết, không thể không nói điều này thể hiện tâm lý khá biến thái, cũng nói lên Ninh Tĩnh đã để lại tổn thương lớn thế nào với Từ Hải Sinh.
Ngay hôm qua thôi, Từ Hải Sinh lén gọi điện thoại cho mẹ của Lệ Nại, lái xe đi gặp người khiến ông ta dằn vặt đau khổ suốt bao năm, kết quả ông ta càng thất vọng, Ninh Tĩnh nhìn thấy ông ta chẳng hề thống khổ, chẳng đau lòng vì con gái sa đọa, không hổ thẹn khi đối diện với bạn trai bị phản bội, biết bây giờ Từ Hải Sinh giàu có thành đạt, không ngờ vô liêm sỉ nhắc tới tình cũ hòng quyến rũ ông ta.
Mặc dù dung mạo Ninh Tĩnh vẫn thấp thoáng thấy được cô gái thanh thuần lương thiện năm nào, nhưng linh hồn bên trong đã hoàn toàn là người khác. Khi Từ Hải Sinh rời nhà Ninh Tĩnh, chút bóng dáng cô gái tồn tại trong lòng ông ta suốt năm không còn lại chút nào.
Đúng lúc đó ông ta lại nhận được điện thoại của Trương Thắng, càng thấy y nực cười, ôi chỉ có chú nhóc đó mới tin vào tình yêu, nữ nhân chung tình chỉ vì cái giá dụ dỗ cô ta phản bội chưa đủ mà thôi, nam nhân tin vào chân tình là đồ ngu xuẩn.
Từ Hải Sinh không ngu, ông ta không tin vào tình yêu.
Chuyến này đi Nhật Bản thu hoạch lớn, chẳng những được người bạn Nhật Bản khảng khái giúp đỡ, còn bỏ được tâm bệnh bao năm.
Từ Hải Sinh nghĩ tới đó cười vui vẻ, phải về nước thôi, cần gom một khoản tài chính lớn, xem ra phải nghĩ cách kiếm từ chỗ Trương Thắng và Trương Nhị Đản. Đáng tiếc hai người này chỉ một lòng làm thực nghiệp, nếu không kéo họ vào nhập bọn, kiếm tiền dễ biết bao.
Trương Thắng lui vào phòng mình, thái độ như phạm nhân chờ phán quyết:
- Chị Chung... chuyện lúc đó...
Chung Tình đang ngồi trên giường vá áo, quay lưng về phía cửa, vừa nghe giọng y, khuôn mặt như bạch ngọc, chợt thấy y, gò má phớt hồng kiều diễm, vừa xấu hổ vừa có ấm ức, không cần người ta nói ra nói vào, quan hệ hai người bản thân nó đủ mập mờ.
- Chị là cánh tay phải của tôi ở công ty, tôi làm sao thiếu chị được, còn chuyện khi nãy.
Trương Thắng cố gắng giải thích:
- Chị biết rồi thì tôi cũng không dấu diếm nữa, anh Từ là cổ đông lớn nhất của công ty, chỉ là vì tránh mặt chị nên không bao giờ tới đây, nhiều chuyện nếu có anh ấy ra tay sẽ xuôn xẻ hơn nhiều, vì thế nên tôi …
- Được rồi, tôi hiểu rồi, giám đốc không cần nói thêm nữa.
Chung Tình đặt chiếc áo xuống, thở dài:
- Tôi không ngờ anh vẫn ỷ lại vào ông ta như thế, chuyện to chuyện nhỏ đều cho ông ấy biết, thậm chí còn muốn đưa cả ông ấy về công ty điều hành. Giám đốc, bất kể người đó được anh tín nhiệm tới đâu, làm như vậy không có lợi cho sự trưởng thành. Tôi có việc này... Vốn đợi làm hai năm rõ mười mới nói cho anh, có điều bây giờ, để anh tự mình điều tra, lực cản ít hơn, cũng để anh nhận thức rõ hơn.
- Cái gì?
Trương Thắng không hiểu ý cô:
- Chị nói tới chuyện gì vậy.
Chung Tình hơi ngẩng đầu lên:
- Gần đây tôi tự mình điều tra tài khoản ngân hàng của công ty ta, phát hiện một số vấn đề, có vài khoản tài chính lớn, hướng đi rất khả nghi.
Trương Thắng nghiêm túc ngay:
- Khả nghi thế nào, chị nói tiếp đi.
- Chuyện này phải nói trước với cậu, tôi làm như thế không phải vì.
Chung Tình vốn tưởng mất không ít thời gian thuyết phục Trương Thắng, không ngờ y cắt ngang:
- Đừng lo tôi tự biết đánh giá, chị cứ nói,
- Được chuyện bắt đầu từ hôm tôi tới ngân hàng...
Xưa nay Trương Thắng rất ít khi xuất hiện ở phòng tài vụ, hôm nay vừa cải tổ nhân sự xong đột nhiên giá lâm, đằng sau còn có Chung Tình và đội trưởng bảo vệ Hồ Thành. Mấy người phòng tài vụ ngạc nhiên nhìn Trương Thắng mặt lạnh tanh, đưa mắt nhìn nhau, ngay cả chào hỏi cũng quên.
- Mọi người ngồi đi, tôi có chút việc muốn tìm hiểu một chút.
Trương Thắng chỉ ghế bảo Vương Xương Minh ngồi xuống, không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
- Đợt nhà xưởng đầu tiên chúng ta cho thuê cùng với khoản khoản vay thế chấp từ máy móc, tổng cộng có triệu tiền lưu động, khấu trừ khoản đầu tư kho lạnh, chợ thủy sản, hiện trên sổ sách phải còn dư chừng triệu, đem sổ sách và đối chứng ngân hàng ra đây. Tôi muốn xem.
Vương Xương Minh cố nắn ra nụ cười nịnh bợ:
- Giám đốc muốn tra sổ sách sao không báo trước với tôi một tiếng, tôi còn chuẩn bị cho đầy đủ. Lão Tống, ngẩn ra đó làm gì, mau đem sổ sách liên quan lại đây. Lão Giả, pha trà...
Ra một loạt lệnh xong, ông ta lại cười ha hả:
- Giám đốc chỉ nói cái khung chính, còn thu chi lặt vặt nhiều lắm, nhất thời khó nói rõ.
Trương Thắng đan hai tay trước ngực, ngồi dựa lưng vào ghế, chọn tư thế thoải mái nhất:
-Hôm nay tôi rảnh lắm, dư thời gian nghe anh nói..
- À... Thế thì, có điều, giám đốc, thật ra con số có hơi vênh một chút, vài khoản tôi đã báo trước, như mấy khoản tiền xây dựng, tổng cổng hơn triệu, cũng vừa mới trả...
Trương Thắng cắt ngang:
- Tôi cũng nghĩ là đã trả, nhưng gọi điện hỏi giám đốc công ty xây dựng số và số bọn họ đều trách móc tôi trì hoãn tiền xây dựng quá lâu.
Vương Xương Minh tái mặt:
- Cái này, thực ra...
Trương Thắng vẫn rất bình tĩnh hỏi:
- Chuyện rốt cuộc là sao, giám đốc Vương, tôi muốn anh báo cáo rõ ràng khoản tiền này đã đi đâu?
Lúc này Lão Tống ôm một đốc sổ sách vào.
Trương Thắng nhìn qua, đột nhiên hỏi:
- Lão Tống, đã xem kỹ chữa, có hai bộ sổ sách đấy, không nhầm chứ?
Lão Tống còn chưa biết chuyện vừa rồi ở trong phòng, đột ngột bị hỏi như thế, theo bản năng nhìn lại sổ sách trong tay:
- Không nhầm được đâu ạ...
Nói tới đó biết mình hớ rồi, rối lên:
- Nhầm, nhầm gì ạ?
- Khốn kiếp!
Trương Thắng nhìn thấy hết, lòng nhận định Chung Tình nói đúng rồi, lửa giận bốc lên, bất thình lình vỗ bàn đánh sầm, đứng dậy:
- Có những công ty làm hai bộ sổ sách là để đối phó với cục thuế, còn công ty ta làm hai bộ để lừa gạt tổng giám đốc. Hồ Thành, sai người đem toàn bộ sổ sách tài vụ tới văn phòng của tôi, tôi sẽ nhờ người đối chiếu từng khoản một.
Từ Hải Sinh dự định trở về Quỳnh Hải sớm hơn so với dự định bảy ngày, chuyện Trương Thắng đột ngột kiểm tra sổ sách tài vụ đã có người báo cho ông ta biết, ông ta đợi Trương Thắng gọi điện tới hỏi mình, nhưng đợi mãi không thấy. Khi giao chiến với một đối thủ, cục diện khó khống chế nhất là không thể nắm được hư thực của đối phương, vì thế Từ Hải Sinh vô cùng bất an, không phải ông ta sợ Trương Thắng, mà ông ta không muốn trở mặt lúc này, ảnh hưởng tới kế hoạch lớn của ông ta..
Lúc này Trương Thắng ở trong văn phòng đang không biết phải làm sao, Từ Hải Sinh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, suy tính xem làm sao biết Trương Thắng nắm được mấy phần để xòe bài với y, còn Trương Thắng vì mọi dấu hiệu chỉ vào Từ Hải Sinh, người y tín nhiệm nhất, nên đấu tranh nội tâm dữ dội.
- Đừng nghĩ nhiều, may mắn là còn phát hiện sớm, tôi nghĩ đại bộ phận tổn thất hẳn sẽ vãn hồi được, ít nhất.. Tổn thất này chưa khiến công ty mất hết nguyên khí.
Chung Tình nhìn Trương Thắng mặt mày tiều tụy, râu ria lởm chởm, đau lòng nói:
Trương Thắng chỉ lắc đầu, y bước vào thương trường bằng sự mạo hiểm lớn, được mất tiền bạc không thể đả kích y như vậy, cũng biết quan hệ giữa mình và Từ Hải Sinh mới đầu là lợi dụng lẫn nhau, nhưng cùng với sự nghiệp phát triển, y coi Từ Hải Sinh là người dẫn dắt, là người thầy, người anh đáng tin cậy, cho nên chưa bao giờ hỏi tới chuyện ông ta, không ngờ...
Di động vang lên, Trương Thắng "a lô " một tiếng, rồi nói nhỏ:
- Được, tôi tới ngay.
Sau đó đứng dậy nói:
- Tôi ra ngoài một chút, công ty giao cho chị.
....