Tần Nhược Lan đang dùng khăn giấy lau nước mắt, bỗng nhìn thấy Trương Thắng đuổi theo đằng xong, lòng hoảng hốt, cô cũng không biết từ khi nào trong lòng mình có hình bóng của Trương Thắng, trực đêm nhớ tới y, ngồi không nhớ tới y, đến nhìn con chó cũng hiện ra cái mặt đáng ghét mà đẹp trai đó, nhưng cô biết Trương Thắng có bạn gái rồi, vì thế bóp chết nó trong lòng, trước mặt mọi người vẫn tùy tiện cười đùa, như cô gái chẳng bao giờ biết bi thương và ái tình là gì.
Cô cho rằng mình xử lý tình cảm rất tốt, đã buông tay rồi.. Nhưng hôm nay đột nhiên nghe Trương Thắng sắp kết hôn, cô như bị một đòn mạnh vào ngực, không thở nổi, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ " Anh ấy... sắp kết hôn rồi."
Nỗi đau đó làm người ta muốn rơi nước mắt, cô biết Trương Thắng không thuộc về mình, nhưng trước giờ y vẫn ở đó, cô có thể thường xuyên nhìn thấy, nghe thấy chuyện của y, trong tiềm thức, anh ấy là của mình.
Nhưng tin tức kia công bố, ngay quyền lợi cô thầm yêu thích cũng bị tước đoạt, anh ấy sắp chỉ thuộc về riêng một người, tất cả như vỡ vụn trước mắt, Tần Nhược Lan thấy trống rỗng.
Tần Nhược Lan không muốn đối mặt với Trương Thắng, cũng không dám, vội giục:
- Bác tài, làm ơn nhanh lên, bỏ người kia lại.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu:
- Cô ơi, đang đèn đỏ.
- Vượt đi, tiền phạt bao nhiêu tôi chịu.
- Sao thế được, đó là bạn trai của cô hả, ài, cãi nhau, tới là dừng thôi. Cậu ấy đã đuổi theo xin lỗi rồi, đừng giận nữa, tôi thấy cậu ấy đẹp trai lắm, lại có lòng..
Tần Nhược Lan nghiến răng:
- Chú im đi.
Thấy còn cách bốn cái xe nữa là Trương Thắng tới nơi, tim cô đập thình thịch, nhắm mắt lại.
Sợ? Thích? Hay mong đợi? Cô cũng không rõ.
"Mẹ nó, mày thật vô dụng!" Tần Nhược Lan thầm chửi bản thân.
Bên tai đã nghe thấy tiếng gọi của Trương Thắng, nhưng chiếc xe lại phóng đi, Tần Nhược Lan mở mắt, đôi mắt như có lửa phun ra nhìn ông chú lái xe tội nghiệp.
- Đèn xanh rồi cô ơi.
Lái xe cười khổ giải thích, thấy cô gái sau lưng siết chặt nắm đấm, vội hỏi:
- Hay tôi kiếm chỗ dừng lại nhé.
Tần Nhược Lan nhìn gương chiếu hậu, Trương Thắng đang chạy về xe, liền thở phào, nghe giọng tài xế cứ nghĩ người ta nhìn thấu tim đen mình đang cười nhạo, mặt nóng lên:
- Chú dám à? Lái nhanh.
Lái xe nhún vai, đạp chân ga, chiếc xe phóng vút đi.
Gió mang tới giọng nói phẫn nộ của cô gái:
- Này chú, chú là tay đua F chuyển nghề đấy à? Đi chậm chút được không? Này chú...
Hôm nay giám đốc Quan mới khách, ông ta lại có việc cầu tới người ta nên hết sức lấy lòng, gọi toàn món ăn tinh xảo nhất, rượu ngon nhất, giá cả chỉ nghe đã khiến người ta tái mặt.
Giám dốc Quan biết tiếng Nhật, cùng Tiểu Thôn trò chuyện vui vẻ, thi thoảng phát ra tiếng cười lớn, Tiểu Lộ không biết tiếng nhưng nghe giọng cười đó cũng đoán ra không phải đề tài hay ho gì, thầm bĩu môi.
Có điều uống rượu với khách cũng là một phần của công việc, Tiểu Lộ chẳng thể chỉ biết ngồi gắp thức ăn, thi thoảng còn cầm bình rượu sứ rót cho mọi người, tiếp chuyện vài câu, nở vài nụ cười ngọt ngào, đó là phận sự của một trợ lý.
Không khí dần trở nên sôi động thoải mái hơn, mọi người đều tùy ý, không còn ngồi quỳ như ban đầu nữa, Tiểu Lộ cũng thừa cơ ngồi khoanh chân, đưa tay xuống dưới bàn bóp chân, thông huyết mạch.
Cô tê hết cả chân rồi.
Không dám cử động mạnh, không dám để khách biết, cho nên vẻ mặt Tiểu Lộ cô cùng thú vị đáng yêu.
- Ha ha ha...
Tiểu Thôn Nhất Lang luôn chú ý Tiểu Lộ nên nhận ra ngay, nói vài câu với Mỹ Chi Tử.
Mỹ Chi Tử quỳ thẳng người lên, cầm lấy cái đũa, nhè nhẹ gõ lên bát, không ngờ phát ra rất nhiều loại âm thanh vui tai, sau đó cất cao giọng hát, lúc trầm bổng du dương, lúc vui tươi phấn khích, giọng cực tốt.
Tiểu Thôn Nhất Lang ánh mắt mê ly, nhấm ngụm rượu cũng gõ phách hát theo.
Hết bài Mỹ Chi Tử ngửa cổ uống cạn chén rượu, má ửng hồng, ba người Quan Tiệp Thắng vỗ tay khen hay, Tiểu Thôn Nhất Lang nói mấy câu tiếng Nhật với giám đốc Quan, ông ta nói lại:
- Chủ tịch Tiểu Thôn muốn mời cô hát một bài.
Tiểu Lộ chưa trả lời, thư ký Trần nắm tay cô nói:
- Tiểu Lộ, cái này cũng khác gì hát ở KTV đâu, chỉ là không có nhạc thôi, hát một bài đi.
Tiểu Lộ vốn tính rất nhút nhát với người lạ, nếu đi cùng với đồng nghiệp, hát chút không thành vấn đề, cô chưa bao giờ từ chối, nhưng ở trường hợp này, không gian nhỏ, lại có người nước ngoài không quen biết, cô không muốn, liên tục lắc đầu.
Tiểu Thôn Nhất Lang thấy Tiểu Lộ không muốn hát, nói vài câu tiếng Nhật, Mỹ Chi Tử đặt ba cái bát sứ trước mặt Tiểu Lộ, rót đầy rượu.
Giám đốc Quan phiên dịch:
- Tiểu Lộ, chủ tịch Tiểu Thôn không hài lòng, vậy đi, cô không hát cũng được, nhưng phạt ba chén rượu.
Tiểu Lộ biết quy củ này, vì công việc, không thể đặc tội với khách, gật đầu, cầm bát lên, uống cạn liền ba bát, chỉ là thứ rượu này uống ngon nhất ở dưới độ, nên trước đó cất trong ngăn đá, Tiểu Lộ uống tới bát thứ ba thì bị sặc, che miệng ho vài tiếng, do cố nhịn họ nên nước mắt trào trào ra, đôi mắt long lanh nước làm Tiểu Thôn Nhất Lang nuốt nước bọt liên hồi.
Tiếp đó bọn họ hết chơi đoán chữ lại tửu lệnh, còn ném thẻ, đổ xúc sắc, Tiểu Thôn Nhất Lang cố ý nhắm vào Tiểu Lộ, cho nên cô thua suốt, tuy không phải dùng bát lớn nữa, nhưng uống hết chén nọ tới chén kia, cô hơi say rồi.
Quan giám đốc bảo Tiểu Lộ và thư ký Trần đem tài liệu và kế hoạch thư đưa cho Tiểu Thôn Nhất Lang xem, không biết hai người họ nói gì, sắc mặt giám đốc Quan âm trầm, khi thi cười gượng, lúc thì mặt tỏ ra tức giận, Tiểu Lộ mới đầu còn chú ý quan sát, thêm rượu, gắp thức ăn, điều tiết không khí, nhưng dần dần hơi rượu dâng lên, cô chẳng còn bận tâm nữa.
Tiểu Lộ say rượu là buồn ngủ, mắt mơ mơ màng màng, con súc sắc chuyển tới chỗ cô, trong tình trạng như thế cô tất nhiên đoán sai, theo lệ phạt ba chén rượu, là chén gỗ tứ giác nhỏ thôi, nhưng Tiểu Lộ biết mình còn uống nữa sẽ thất lễ, mà không uống sợ ảnh hưởng chuyện kinh doanh nhà máy, hơn nghìn người chỉ biết dựa vào nhà máy in này kiếm sống.
- Giám đốc, tôi say rồi, không uống được nữa, hay là... Để tôi hát nhé.
Không hiểu sao giám đốc Quan lại né tránh ánh mắt của Tiểu Lộ, chuyển lời với Tiểu Thôn Nhất Lang, ông ta vui vẻ vỗ tay.
Tiểu Lộ ngồi thẳng lên, cố làm tinh thần tỉnh táo, hát bài “tiễn chân thập lý đình”, giọng ca trong trẻo vang vang, học vận vị của cô gái Giang Tây cực giống, làm người nghe cảm tưởng giữa mùa hè được uống cốc nước lạnh, mát từ trong ra ngoài.
Đây rõ ràng là bài tiễn khách, Giám đốc quan vừa uống ngụm rượu tí sặc trong họng, vội cúi xuống ho, may là chưa phun rượu ra bàn. Thư ký Trần dở khóc dở cười, cố nhịn, vẻ mặt quái dị, làm ra vẻ bình tĩnh ngồi đó như lão tăng nhập định.
Tiểu Thôn Nhất Lang chỉ nói chuyện xã giao bằng tiếng Trung thôi, còn nghe hát thì chịu rồi, chỉ thấy bài hát vô cùng dễ nghe, nên cũng lắc lư người gõ nhịp, đôi mắt nhìn Tiểu Lộ càng si mê ngây dại, không che dâu được nữa, khuôn mặt trẻ con, gò hồng rực lên một tia đỏ lựng, vòng eo thon nhỏ khiến người ta hận không được ôm vào lòng âu yếm.
Tiểu Lộ hát xong, mọi người vỗ tay khen ngợi, giám đốc Quan nói với Tiểu Lộ:
- Tôi uống say rồi, tới phía trước chọn mấy diên viên ca cũ tới biểu diễn chút, tránh ông ta cứ chuốc rượu mãi.
Câu này hết sức đúng ý Tiểu Lộ, cô gật đầu liên tục.
Giám đốc Quan đứng lên, người lảo đảo một cái suýt ngã, gọi:
- Tiểu Trần, đỡ tôi chút, đầu hơi say.
Thư ký Trần đi tới đỡ giám đốc Quan ra ngoài hành lang.
Thế là trong phòng chỉ còn lại Tiểu Thôn Nhất Lang, Tiểu Lộ và Mỹ Chi Tử.
- Cô Trịnh, cô hơi say rồi, có cần ăn chút gì không?
Mỹ Chi Tử cười hỏi Tiểu Lộ:
- A, không cần đâu, tôi no rồi, cám ơn cô.
Tiểu Lộ từ chối:
Mỹ Chi Tử đứng lên:
- Không cần khách khí, để tôi đi lấy sushi cá tươi, mời thưởng thức chút hương vị Nhật Bản.
Nói xong đi ra ngoài.
Tiểu Lộ hơi lè lưỡi, cô gái này nói tiếng Hán không tệ, may mà không hiểu bài hát của mình, nếu không thì phiền rồi.