Trong phòng bệnh, giám đốc Quan đang che điện thoại lén lén lút lút an bài công việc ở nhà máy, không dám nói mình bị người ta đánh nhập viện, chỉ nói có khách hàng quan trọng tới, phải tự mình tiếp đãi, cùng đi xem xét mấy nơi, qua vài ngày nữa về.
Ở phòng bệnh kế bên, Tiểu Thôn Nhất Lang nằm trên giường nói hùng hồn như đang phát biểu ở hội nghị. Từ Hải Sinh ngồi đối diện, vắt chân chữ ngũ, đối đáp bằng tiếng Nhật, ai không hiểu còn nghĩ bọn họ đang cãi nhau.
- Tiểu Thôn, tôi biết anh không phục, nhưng chuyện này làm sao mới có lợi nhất cho anh? Nếu ầm ĩ lên, thành sự kiện quốc tế, người kia tất nhiên sẽ bị xử phạt vì tội hành hung, nhưng anh cũng khó thoát khỏi tội cưỡng gian bất thành.
Từ Hải Sinh thở dài, ngăn những lời vô nghĩa của Tiểu Thôn Nhất Lang:
- Vụ án này căn bản không khó tra, anh gần như cởi trần đuổi ra ngoài quán rượu, hàng ngàn người chứng kiến, không chối cãi được. Anh đừng tưởng đây là thời Mãn Thanh, quan phủ sợ người tây, người dân sợ quan phủ. Chính phủ tuy nói vì mời gọi đầu tư nước ngoài mà tránh sự kiện ngoại giao, nhưng sự kiện dư luận thế này, họ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nói tới đó Từ Hải Sinh hòa hoãn hơn:
- Tiểu Thôn, anh là người có thân phận, nam nhân mà, phong lưu chẳng là gì, nhưng cưỡng bức không thành, bị người ta đánh, để truyền về Nhật Bản, anh sẽ thành trò cười trong xã hội thượng lưu, tội gì phải thế?
Tiểu Thôn Nhất Lang siết chặt nắm đấm:
- Làm gì có lý đó, chẳng lẽ anh muốn tôi nhẫn nhịn à, tên đó là ai?
Từ Hải Sinh muốn điên cái đầu, đáng lẽ người tức giận phải là ông ta mới đúng, đã cảnh cáo tên ngu xuẩn này rồi, đừng có nhòm ngó bạn gái Trương Thắng.
Nói tới chuyện này ông ta cũng giận cả Trương Thắng, ông ta cho rằng Tiểu Lộ và Trương Thắng thế nào cũng phải nhận ra Tiểu Thôn Nhất Lang, chính ông ta là người giới thiệu hai bên với nhau, xảy ra chuyện như vậy Trương Thắng gọi điện nhờ mình dàn xếp, không y không gọi đã đành, còn thông qua thế lực Trương Nhị Đàn, dùng báo chí đánh đòn phủ đầu, Tiểu Thôn Nhất Lang là bạn ông ta, Trương Thắng làm thế không khác gì vả mặt ông ta.
- Y và tôi là đối tác làm ăn, quan hệ tuyệt đối không thân thiết như hai ta. Tôi khuyên anh là nghĩ cho anh, giết địch một vạn tổn thất ba nghìn, anh muốn sao đây, quyết tâm chơi tới cùng cũng được, y bị bắt, anh bị trục xuất, danh tiếng mất hết, chuyện làm ăn thì đổ bể?
Tiểu Thôn Nhất Lang nghiên răng, ánh mắt hung dữ.
- Người Trung Quốc chúng tôi có câu, quân tử mười năm báo thù chưa muộn, anh vội gì?
Từ Hải Sinh mặt âm trầm nói:
- Thằng nhóc đó đang dần thoát khỏi sự khống chế của tôi, tôi có dự cảm, sớm muộn cũng phải tự mình ra tay xử trí y.
Tiểu Thôn Nhất Lang cười gằn:
- Anh Từ, tôi tin anh, hi vọng ngày đó sớm đến, khi đó cô gái ấy, phải thuộc về tôi.
Từ Hải Sinh cười:
- Không ngờ anh lại thích cô bé đó như thế, được thôi, biện pháp không bao giờ thiếu mà.
Phía cảnh sát vốn tưởng rằng vụ án sẽ vô cùng khó nhằn, vì một bên dân chúng chú ý cao độ, bên kia thì lãnh sự quán ra mặt, muốn có kết quả xử trí hai bên hài lòng là cực kỳ khó khăn.
Xét tình hình thực tế, phía Trương Thắng thực chất là lấy công làm thủ, đây là biện pháp tự vệ, điều họ thực sự muốn là chuyện trôi qua trong im lặng. Tên thương nhân Hong Kong rất lạ, cứ ấp a ấp ùng, rất sợ công khai thân phận, tỉnh lại một cái là bày tỏ bỏ truy cứu, mau chóng kết án, vậy còn lại thái độ bên Nhật.
Không ngờ phía Nhật Bản cũng rất dễ, phía cánh sát tỏ thái độ cứng rắn, nói Trương Thắng không phải là hung thủ đánh người trọng thương, mà là nguyên cáo kiện bọn họ có hành vi lừa gạt cưỡng bức phụ nữ, nếu Tiểu Thôn Nhất Lang bỏ quyền truy cứu ẩu đả, ngăn cản lãnh sự quán tham gia, thì họ điều đình ở giữa, khuyên Trương Thắng bỏ khởi tố.
Tiểu Thôn Nhất Lang được Từ Hải Sinh phân tích thiệt hơn, biết bây giờ muốn xử trí Trương Thắng không dễ, tuy miệng hung hăng, song vẫn đồng ý hòa giải.
Năm ngày sau tất cả những tờ báo lớn của Quỳnh Hải đều đồng thời cho đăng một tin.
Mấy ngày trước báo chí cùng đăng tin thương nhân nước ngoài say rượu có ý cưỡng bức phụ nữ, bị người dân phẫn nộ đánh bị thương, theo điều tra của cảnh sát, thì ra do hai bên ngôn ngữ bất đồng, cho nên xảy ra hiểu lầm, cô gái sợ hãi bỏ chạy, kết quả dẫn tới hiểu lầm tiếp sau đó, khiến thương nhân nước ngoài bị đánh. Dưới sự nỗ lực của cơ quan hữu quan, đôi trai gái kia đã cùng phía thương nhân nước ngoài bắt tay giàn hòa.
giờ phút ngày tháng tại phòng hội nghị số chính phu khu Thải Hồng, các lãnh đạo hữu quan tổ chức một buổi gặp mặt đặc thù, nhân vật chính ngoại trừ hai bên xung đột còn có chính phủ khu, văn phòng đối ngoại, cục đầu tư nước ngoài cùng hiệp hội hảo hữu quốc tế và người phụ trách cục công an thành phố.
Ở cuộc gặp mặt này doanh nhân người Nhật biểu thị, thành phố chúng ta hài hòa ổn định, doanh nhân nước ngoài được đảm bảo đầu tư sáng nghiệp an toàn, chính sách ưu đãi. Tranh chấp hôm đó thuần túy là do ngôn ngữ bất đồng gây ra, ông tán thưởng hành vi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ của người dân, biểu thị mình sẽ nỗ lực học tập tiếng Hán, tăng cường giao tiếp.
Còn người họ Trương nêu rõ, văn minh lịch sự không chỉ là hình tượng cá nhân, hình tượng thành phố còn ở mức độ nhất định thể hiện trình độ văn minh của xã hội. Hiểu lầm này phát sinh cho thấy tính trọng yếu của ngôn ngữ quốc tế thông dụng trong thời kỳ toàn cầu hóa, cảm khái hô hào quảng đại thanh niên nỗ lực học tập ngoại ngữ, cống hiên cho kiến thiết văn minh và phát triển kinh tế của thành phố.
Hiểu lầm giải trừ, hai bên nắm chặt tay, hội trường vang lên tiếng pháo tay nhiệt liệt.
Vậy là gió giật ầm ầm, sấm đổ đì đùng, nhưng mưa chỉ có vài hạt, mọi chuyện kết thúc trong im lặng, thậm chí cha mẹ Trương Thắng cũng không hay biết con dâu tương lai vừa thoát khỏi tai kiếp.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có Trương Thắng mãi về sau vẫn ấm ức vì phải tuyên truyền miễn phí cho việc học tiếng nước ngoài. Mà trong cái rủi có cái may, trải qua sự kiện này Tiểu Lộ từ chức ở nhà máy in, đồng ý tới công ty giúp Trương Thắng.
Tiểu Lộ tính tình hiền dịu, nhưng làm việc rất nguyên tắc, thuộc loại hình ngoài nhu trong cương, trước kia luôn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt tích cực, cho rằng chỉ cần mình chân thành đối xử với người khác sẽ thu được sự chân thành, cho rằng người quan tâm tới mình, sẽ không có ý đồ gì xấu, còn người cô ghét, cố gắng tránh xa lược, cho rằng như thế có thể sống bình yên trên thế giới.
Khi cô chỉ là công nhân bình thường, vòng tròn sinh hoạt đơn giản, cô sống lặng lẽ vô tranh, lại luôn mang nụ cười ngọt ngào, đúng là dễ được người ta tiếp nhận, giống như con mèo nhỏ đáng yêu, vì vô hại, nên có thể chung sống hòa bình với tất cả mọi người.
Nhưng cùng với việc thăng chức dẫn tới một loạt thay đổi không gian sinh hoạt, cô vô tình bước vào vòng lợi ích lớn mà không biết. Cô không còn là con mèo nhỏ đáng yêu nữa, mà thành con hươu có cái sừng mỹ lệ, thành mục tiêu săn bắt của người khác.
Biểu hiện ghê tởm của Giám đốc Quan, người xưa nay luôn ân cần lịch sự với mình làm Tiểu Lộ hiểu được, dựa vào sự thiên lượng không đủ sống trong xã hội này, nhưng với tích cách của mình, cô không thể tự chống đỡ cả vùng trời.
Nhận rõ bản thân là bước đầu tiên hướng tới sự trưởng thành.
Tiểu Lộ đặc biệt mẫn cảm, lo nghĩ cố kỵ nhiều, sợ người ta nói mình ăn bám bạn trai, lo Trương Thắng bị người thân rỉa rói, bây giờ cô biết, người ta nói gì không quan trọng nữa.
Chuyện cô cần làm nhất bây giờ là sánh vai cùng Trương Thắng, chia sẻ bớt gian nan với y, an ủi y nhiều hơn, kể cả sinh hoạt lẫn tinh thần.
Trương Thắng ngày đó vội vàng rời nhà Tần Nhược Lan, để lại một nút thắt chưa cởi, tránh không gặp nữa, y cũng nghĩ Tần Nhược Lan nhất thời kích động thôi, cô gái hướng ngoại như vậy sẽ không cố chấp, qua thời gian nữa sẽ phai nhạt đoạn tình cảm này. Không biết rằng Tần Nhược Lan ngày càng tiều tụy, cô gái không dễ động lòng như thế, một khi trái tim rung động, nào dễ xua đi nam nhân tiến vào trái tim mình.