Ngày hôm sau Trương Thắng đi ăn sáng không thấy Tiểu Lộ, lòng bất an, đừng ngồi không yên trong văn phòng gần hai tiếng, phòng tài vụ phái người tới báo cáo hai lần, đều không phải là Tiểu Lộ, không nhịn được nữa, đứng dậy tới phòng tài vụ, thấy cô đang làm việc, mặt lạnh lùng không để ý tới mình.
Trương Thắng chủ động nói:
- Tiểu Lộ, tới văn phòng tôi một chuyến.
- Vâng thưa tổng giám đốc, tôi chỉnh hết số giấy tờ này rồi tới.
Trương Thắng thấy những người khác đều dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, cười xấu hổ, lui ra trước.
Một lát sau Tiểu Lộ tới, Trương Thắng đứng lên, cười nói:
- Tiểu Lộ, tối này chúng ta tới thành phố mua nhẫn đi, mai đi đăng ký kết hôn, được không?
Tiểu Lộ nhìn Trương Thắng chằm chằm, đột nhiên nhùn nhường và nhiệt tình, chẳng phải là biểu hiện chột dạ sao? Nói thế, tối qua anh ấy đã ngủ chỗ Chung Tình, nghĩ tới đó như kim đâm vào tim, mặt trắng nhợt.
Trương Thắng đi tới, ôm vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao thế, vẫn giận anh à? Hôm qua anh uống say, nhất thời kích động... Không phải em mắng anh, anh ngoan ngoãn về rồi sao? Đừng giận được không? Anh sai rồi, anh làm thế là không tôn trọng em, sau này không dám nữa.
- Tối, tối qua... Rời phòng em rồi, anh đi đâu?
Trương Thắng hoang mang:
- Anh đi ngủ!
- Em gọi điện tới văn phòng, không ai nhận máy.
- À, sau khi rời phòng em, anh đi quanh sân cho tỉnh rượu, một lúc mới về.
- Di động cũng tắt máy.
Trương Thắng nhíu mày, thái độ như tra hỏi phạm nhân của Tiểu Lộ làm y không thoải mái:
- Hết anh hết pin.
Tiểu Lộ cố kìm không cho nước mắt chảy ra, nhưng không thành công:
- Anh còn lừa em, tối qua anh tới phòng chị Chung Tình, đúng không?
- Làm gì có, em nghĩ linh tinh rồi.
Tiểu Lộ lắc đầu:
- Anh lừa em, anh coi em là cái gì?
Trương Thắng tức muốn điên, làm sao Tiểu Lộ lại trở vô lý như vậy, vẫn cố giữ bình tĩnh:
- Anh nói dối em làm gì, đúng rồi, tối qua anh còn nói chuyện điện thoại rất lâu, anh lấy làm chứng cho em, em đợi đó.
Nói rồi lấy di động còn lại ra, ấn số.
Tiểu Lộ càng nghi ngờ, cô không hề biết Trương Thắng có tới hai cái di động giống nhau.
Một lát sau Trương Thắng bỏ điện thoại xuống:
- Bên kia tắt máy, tối anh gọi lại, để cô ấy làm chứng.
Tiểu Lộ cười thảm:
- Không cần, chỉ phút thôi là đủ cho anh kiếm cả trăm người bạn chứng minh anh trong sạch rồi, bọn họ thậm chí có thể nói anh ngủ ở chỗ họ, quá dễ mà.
- Em... Em, sao em vô lý vậy?
Trương Thắng không hiểu sao Tiểu Lộ thay đổi bất chợt như thế, y nói bất kỳ cái gì cũng nghi ngờ:
- Em vô lý, anh... Anh dám gọi Chung Tình tới đây đối chất không?
Tiểu Lộ thậm chí gọi thẳng tên Chung Tình:
- Vì sao anh phải gọi?
Trương Thắng như con sư tử nổi giận cố kìm nén tiếng gầm của mình:
- Đây là chuyện của hai ta, mấu chốt là em không tin anh, vì sao muốn kéo người không liên quan vào? Em trở nên như thế từ bao giờ, chị ấy bất hạnh thế nào không phải em không biết, em làm thế, chị ấy còn mặt mũi ở lại công ty sao?
Tiểu Lộ nuốt nước mắt:
- Anh không dám là vì sợ chị ấy tổn thương, phải không?
- Sao em nhất định nghĩ tới mặt này? Anh không thể đem công việc bên cạnh và quan hệ xã hội làm rối tung lên được, em không hiểu à?
Tiểu Lộ không hiểu, nữ nhân một khi để tình cảm chi phối, dễ nâng tầm vấn đề, nhất là khi tới tấm yêu và không yêu, thủy chung và phản bội, và địa vị bản thân trong lòng đối phương là gì?
Nếu như Trương Thắng đi gọi Chung Tình, e là Tiểu Lộ giữ ngay y lại, không cho y đi, cô sẽ tin Trương Thắng, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại:
- Em làm sao có thể tin được anh bây giờ?
Trương Thắng cũng lên cơn ương ngạnh, bản chất y cũng là loại ngoài mềm trong cứng giống Tiểu Lộ:
- Anh không làm gì hết, vì sao phải chứng minh với em.
Bốn mắt nhìn nhau, nghi ngờ, giận dữ, thương tâm trộn lẫn, trong phòng chỉ có tiếng khóc của Tiểu Lộ, làm Trương Thắng càng nghe càng không chịu nổi:
- Nếu em cứ muốn nghĩ tới chỗ xấu, vậy tùy em.
- Được, anh không cần chứng minh đâu.
Tiểu Lộ lớn tiếng quát, xoay người đi luôn:
- Khoan, anh đã nói với cha mẹ anh, chiều nay đi lấy nhẫn, mai đi làm giấy kết hôn.
- Thích đi thì anh đi một mình...
Tiểu Lộ dừng chân, như đứa trẻ ngang ngạnh quay đầu lại lau nước mắt, nói từng chữ:
- Em, không, đi.
"Rầm!" Tiếng cửa đóng lại và tiếng gạt tàn đập xuống đất vang lên cùng một lúc.
Tiểu Lộ dựa mình vào cửa, nước mắt tủi thân và chua xót lại trào ra, lăn qua gò má nhợt nhạt, trong suy nghĩ cô lúc này, Trương Thắng đầu tiên cưỡng ép cô, sau đó lại qua đêm với người khác, giống như tờ giấy trắng tinh đột nhiên có vết bẩn, vết bẩn này như con sâu, cắn xé tim cô, Tiểu Lộ thống khổ kêu lên từ sâu trong lòng:" Cha mẹ, cho con biết, con phải làm sao đây?".
Trương Thắng và Tiểu Lộ chưa bao giờ cãi nhau, sau khi cùng sinh hoạt, công tác ở một chỗ, lần đầu tiên bùng phát mâu thuẫn. Trương Thắng xuống nước trước, dỗ dành mãi không được, cũng tức không thèm nói nữa, hai người chiến tranh lạnh tới ngày thứ ba thì Chung Tình phát hiện ra có chuyện bất thường.
- Giám đốc và Tiểu Lộ có chuyện gì sao?
Sau khi báo cáo xong công việc, Chung Tình hỏi:
Trương Thắng cười gượng:
- Không sao, khủng hoảng tiền hôn nhân thôi.
Chung Tình tất nhiên là biết chuyện này, có nhiều cặp đôi yêu nhau nhiều năm, không bao giờ cãi vã, trước kết hôn trở nên bất an lo được lo mất đủ chuyện, cuối cùng vì chuyện nhỏ nhặt như in thiếp mời ra sao mà cãi vã lớn, cuối cùng chia tay tiếc nuối, cô mỉm cười:
- Để tôi đi nói chuyện với Tiểu Lộ, hoặc cuối tuần rủ cô ấy đi mua sắm cho tâm tình thoải mái.
- Đừng!
Trương Thắng vội ngăn cản:
Chung Tình nhìn y tỏ ý không hiểu, Trương Thắng không biết phải nói sao:
- Không cần đâu... Tiểu Lộ bề ngoài ngoan ngoãn hoạt bát, thực ra là cô gái cực kỳ hướng nội khép kín, có tâm kết phải để cô ấy tự cởi bỏ, không ai nói được đâu. Chị đừng quan tâm, cuối tuần tôi và cô ấy về nhà ăn cơm sẽ tâm sự với nhau.
Chung Tình nhìn ra được Trương Thắng không nói hết, cô thông minh không hỏi thêm, gật đầu lui ra.
Điện thoại gọi tới, Trương Thắng cầm lên nghe, là mẹ y gọi. Cuối năm ngoái Trương Thanh và Hồ Quyên đã kết hôn chuyển ra ngoài sống, nhà chỉ còn hai ông bà, càng cô đơn. Trương Thắng thì suốt ngày bận rộn công việc, trước nay do Tiểu Lộ giúp y làm tròn đạo hiếu, cuối tuần lễ tết đều tới chơi, ăn cơm, làm việc nhà, tâm sự, giống như đứa con gái hiếu thuận, ông bà đều rất yêu quý.
Bình thường Tiểu Lộ dù bận rộn tới mấy cũng gọi điện trò chuyện, mấy ngày qua Tiểu Lộ cũng vậy, nhưng ông bà là người sống gần hết cuộc đời, từ giọng nói của Tiểu Lộ nghe ra đôi trẻ đang có chuyện, không yên tâm, gọi điện thoại tới.
Trương Thắng bị mẹ cằn nhằn suốt nửa ngày, đau đầu không thôi, hết lời thuyết phục cha mẹ đây chỉ là va chạm nhỏ, bảo cha mẹ y yên tâm, hứa cuối tuần dẫn Tiểu Lộ về ăn cơm, mẹ y mới chịu cúp điện thoại.
Nằm ngửa ra ghế sô pha day mi tâm, Trương Thắng đang buồn bực thì lại có điện thoại, mắt vẫn nhắm, cầm di động lên nghe:
- A lô.
Bên kia không ai nói gì, Trương Thắng ngồi bật dậy, đoán là Tiểu Lộ rồi, cô gọi điện thoại tới tức là chủ động hòa giải, mừng rỡ gọi:
- Tiểu Lộ...
- Thắng...
Trương Thắng cứng người:
- Tiểu Lan?... Đã lâu không gặp... À, ừm.. Ha ha, có chuyện gì thế?
- Muốn gặp anh, tối nay rảnh không?
Trương Thắng bỗng chột dạ nhìn ra cửa, Tiểu Lộ làm y sợ lắm rồi, nói nhỏ:
- Ừm, tôi nay tôi bận rồi... À, phải tiếp khách, không vắng mặt được.
Điện thoại im phăng phắc, Trương Thắng mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, lát sau Tần Nhược Lan nói đứt quãng:
- Em... Chỉ muốn gặp anh một lần, lần cuối... Uống rượu cùng em, Thắng... Em sắp ra nước ngoài rồi, rời khỏi nơi này... Em đợi anh ở quán bar Dạ Lai Hương, giờ ...
"Cạch!" Điện thoại cúp máy.
Trương Thắng thất thần.