Dưới lầu Tần Nhược Nam và cảnh sát Tiểu Lý cải trang, nhìn quanh một vòng rồi đặt cái túi xuống, lát sau pháo hoa đủ màu bắn tứ tung, Tần Nhược Nam tay cầm ống pháo phụt, nhắm bắn như bắn súng, rất giống cô gái đang ăn mừng năm mới.
Tối nay tuy có người đốt pháo hoa và pháo nổ, nhưng ít thôi, dù sao pháo hoa không rẻ, có người không xót tiền thế này đúng là hiếm có, làng giềng liền chú ý.
Trong căn nhà đang theo dõi có người đứng lên, đi ra cửa sổ:
- Con mẹ nó, nhiều tiền không có chỗ tiêu thì đem mà đốt đi, khuya rồi còn làm rộn lên cái gì?
Có người trung niên gọi:
- Lão Tam, quay lại đi, tôi lại muốn huyên náo thêm một chút, ở ngoài suốt ngày trốn chui trốn nhủi, chỗ càng tĩnh lặng tôi càng sợ, sắp thành bệnh rồi.
Lão Tam chửi thêm một câu rồi quay về, đóng sầm cửa sổ lại.
Dưới lầu, Tần Nhược Nam cắm một quả pháo to, nhắm chuẩn cửa sổ vừa có người chửi, sau đó châm lửa, "phụt" quả pháo bay đi, rồi đùng nổi đúng cửa sổ, tiếng kính vỡ tức thì vang lên, cô nhảy cẫng lên vỗ tay, chìa tay ra, Tiểu Lý nhún vai đưa đồng, vừa rồi họ đánh cá Tần Nhược Nam không thể thành công dưới phát bắn, ai ngờ cú đầu đã thành công.
Nhà ai nửa đêm canh ba bị người ta bắn vỡ cửa kinh chẳng ba máu sáu cơn, nhất là mùa đông này, cửa sổ không che kín, ai sống nổi.
Tức thì có người thò đầu ra cửa sổ, tuôn cả tràng:
- $%^
- Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không cố ý.
Tiểu Lý rối rít nói, kéo tay Tần Nhược Nam:
- Đi, chúng ta đi thôi.
- Đi cái gì, gì phải sợ.
Tần Nhược Nam giật tay ra, chỉ lên lầu chửi:
- Này mồm miệng sạch sẽ một chút, có cái kính thôi, bồi thường là được. Năm mới năm me, chửi ai đấy hả?
- Cmn, mày mày giỏi, con đĩ con, mày đợi đó, tao xuống...
Lão Tam nổi cơn lôi đình, xách gậy chạy xuống, ba người kia đuổi theo.
- Con điếm thối, đừng chạy!
Lão Tam xuống lầu, thấy nam thanh niên đang kéo bạn gái bỏ chạy, co cẳng chạy theo.
Cả đám chưa chạy được chục bước chân bỗng đâu trong góc tối có năm bảy người nhảy ra, đèn pin chĩa thẳng mặt, đồng thời là tiếng quát lớn, bốn phía.
- Đứng im.
- Tất cả không được nhúc nhích.
Không phải là tội phạm khó hình dung được sức chấn nhiếp của những tiếng quát như thế, cả bốn tên sợ hãi ném vũ khí trong tay xuống đất, la hoảng:
- Đừng bắn, đừng bắn, chúng tôi đầu hàng rồi.
…. ….
"Phụt!"
"Bùm!"
Trong sân Tần gia, bốn phía muôn hồng ngàn tía, pháo nổ vang trời.
Trương Thắng đứng nhìn Tần Nhược Lan khoái lạc mỗi tay đang cầm ống pháo hoa vẽ hình lên không trung, trong lòng chỉ có nỗi buồn không tên.
Nam nhân lúc dục vọng bùng lên thì mất đi lý trí, khi phát tiết xong tứ đại giai không, Trương Thắng như người lạc lối, vừa mới hạ quyết tâm chia tay với Tiểu Lộ lại cùng Tần Nhược Lan lên giường, y biết do mình không kháng cự được dụ hoặc, cũng là tiềm thức muốn báo thù sự tuyệt tình của Tiểu Lộ.
" Vậy sau này mình phải đối xử với cô ấy thế nào đây?”
- Thắng, lại đây, cho anh quả to nhất.
Tần Nhược Lan cười khanh khách gọi:
Trương Thắng cười méo xẹo, lúc nãy Tần Nhược Lan nhũn ra như bún, đến ngón tay còn chẳng nhúc nhích nổi, vậy mà bây giờ tinh lực dư thừa thế này, chả lẽ lúc nãy cô ấy giả vờ? Đi tới cởi áo ngoài khoác lên người cô:
- Được rồi, trời lạnh lắm, vào nhà đi.
Nữ nhân đang yêu đem mỗi cử chỉ quan tâm của người yêu phóng to vô hạn, Tần Nhược Lan tức thì ngoan ngoãn đáp:
- Vâng, chúng ta vào nhà thôi.
Dưới bầy trời lấp lánh sao, Tần Nhược Lan hai má hồng hồng, đôi mắt ươn ướt còn chứa dư vị của cuộc giao hoan, nở nụ cười mê đắm, mọi ánh sáng bốn phía như thu hết vào mắt, phơi phới nhu tình, trái tim sắp đóng băng của Trương Thắng như bị mũi tên nhọn chọc một cái, từ từ rạn nứt.
....
- Diệp Duy, vì sao anh bị bắt không cần tôi nhắc chứ, biết điều thì hợp tác để được khoan hồng.
Một viên cảnh sát ngồi ngay ngắn nghiêm giọng nói:
Diệp Duy hai tay bị còng, đầu cúi gục:
- Tôi chẳng có gì để nói.
Tần Nhược Nam đập bàn:
- Riêng tội môi giới ép buộc bán dâm đủ cho anh vào tù năm, chưa nói tới giết người băm xác, vụ này anh không thoát nổi liên quan đâu.
Diệp Duy giọng như đưa đám:
- Cô nói xem vì sao tôi phải chạy? Vì tôi cũng không biết tên khốn đó, hắn đưa tiền, tôi giao gái, đơn giản vậy thôi, chả lẽ tôi hỏi CMT của hắn? Tôi không biết hắn là ai hết.
Lão Mã ngáp dài:
- Tôi thấy đừng thẩm vấn nữa, bận cả ngày rồi, đi nghỉ thôi. Tiểu Lý, còng hắn vào máy sưởi, mai rảnh rỗi thẩm vấn sau. Ghi lại, thái độ ngoan cố, không chịu phối hợp.
- Vâng!
Tiểu Lý đứng lên:
- Đừng, đừng..
Diệp Duy rối rít nói, cái máy sưởi kia ống sắt không cao không thấp, còng vào đó đứng không được, ngồi không xong, còng vào đó một đêm đủ mất nửa cái mạng, hắn gầy như khỉ, chịu sao nổi, huống hồ chỗ đó còn nóng nữa, phơi mông đứng tấn ở đó, nghĩ đã run.
Tiểu Lý cười nhạt:
- Lũ chúng mày rượu mời không thích, luôn thích rượu phạt, tới đây.
Diệp Duy nói vội:
- Tôi không lừa các anh đâu, tôi thực sự không biết tên chết đâm chết chém đó là ai, các anh có giết tôi, tôi cũng chịu. Nhưng tôi hợp tác, các anh muốn nói gì tôi nói nấy...
- Ngồi xuống.
Tiểu Lý chẳng buồn nghe, "cạch" một cái còn tay hắn vào ống dẫn hơi nóng, xoay người đi:
- Anh Mã, Tiểu Nam, đi kiếm cái gì ngon ngoan ăn đi.
- Đi.
Hai người kia đứng dậy.
Bọn họ vừa mới mở cửa, Diệp Duy nửa đứng nửa ngồi ở góc tường gào lên:
- Cảnh sát, các anh khoan đã, tôi không sợ chết, nhưng không chịu nổi tội sống. Tôi thực sự không biết gì về tên hung thủ đó. Có điều, có điều... Tôi tố cáo vụ án khác, có tính là lập công chuộc tội không?
Ba người Lão Mã hưng phấn nháy mắt với nhau.
Đôi khi những vụ án lớn được phá như vậy, thông qua một vụ án, dẫn tới manh mối vụ án khác, nếu lần này có vụ lớn, coi như lập công gấp đôi rồi.
Ba người thản nhiên quay lại, nhưng không ngồi, Tần Nhược Nam làm bộ mất kiên nhẫn gõ sổ ghi lời khai:
- Nói đi, tố cáo gì?
Diệp Duy vẫy cổ tay:
- Cô cảnh sát, xem... Hay Là...
- Đi thôi!
Tần Nhược Nam đứng dậy:
- Ăn bánh bao đi, tôi thích nhất bánh bao, hôm nay anh Mã khao nhé, gọi liền hai cái, ăn nhân vứt vỏ.
- Thật là, có ai ăn bánh bao như thế không cơ chứ?
Lão Mã lắc đầu:
- Đừng đừng đi.
Diệp Duy cuống lên, nói gấp:
- Tôi quen một người tên Tào Minh, cùng nghề, rất giỏi. Lần trước cùng uống rượu, hắn khoe có khách hàng lớn, là ông to, người đó thích cô bé vị thành niên, đã giới thiệu cho người.... Toàn vị thành niên, lớn nhất tuổi, có cả học sinh sơ trung, tiểu học.
Tần Nhược Nam nhìn hắn một lượt, lạnh lùng nói:
- Ông lớn đó là ai?
- Mà... Tôi khai ra, có tính là lập công chuộc tội không?
Ba người đồng loạt gật đầu, vụ này nếu đúng thì tính chất vô cùng nghiêm trọng, trẻ em, đó là cấm kỵ.
- Người đó, cực giàu, quen biết nhiều cán bộ tỉnh thành, sống ở Thủ bị doanh, tên là....
Nam nữ vừa mới nếm thử trái cấm là nhiệt tình nhất, lần trước say rượu, cảm giác mơ hồ, lần này thì không, Trương Thắng năm thanh tâm quả dục, Tần Nhược Lan cũng hơn mới biết thế nào là yêu, cả hai say sưa khám phá, say sưa hưởng thụ, chiến trường bắt đầu từ phòng tắm, sau đó đói bụng vào bếp kiếm cái ăn lại quấn lấy nhau, kết thúc ở phòng ngủ.
Tần Nhược Lan thỏa mãn tột độ cuộn mình ngủ ngon lành, Trương Thắng thì hai mắt nhìn trần nhà, không ngủ được.
Đợi Tần Nhược Lan ngủ thật say, khẽ gỡ tay cô ra, mặc áo khoác, đi chân trần ra ban công, máy sượt bật nhiệt độ cao, trong phòng hơn độ, không lạnh chút nào.
Trương Thắng nhìn bầu trời sao, lòng cảm xúc ngổn ngang, chiều còn mộng tưởng thuyết phục được Tiểu Lộ, nắm tay cô về nhà. Tức giận đau đớn bỏ đi không lâu, bên gối đã có một cô gái khác, thay đổi quá nhanh, làm y thấy không chân thật. Y vốn là người sinh hoạt theo quy củ tuần tự nhi tiến, nên không thích ứng được biến hóa này.
Tình như lửa, khi nào tắt, thề non hẹn biển, cô độc với trăng, Tiểu Lộ em thật tuyệt tình, anh sẵn sàng dùng cả đời chuộc lại lỗi lầm của mình, sao em không cho anh một cơ hội.
Tình cảm trống rỗng không phải lấy tình dục có thể bù đắp được.
Do động vang lên, Trương Thắng sợ đánh thức Tần Nhược Lan, nhanh chóng bắt máy.