Cao Thủ Kiếm Tiền!

chương 141: tiểu tình lữ ác chiến (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Thắng lái xe về căn nhà ở đường Hoa Hồng, vừa lên gác là đổ gục xuống giường, ngủ thiếp đi.

Chẳng biết ngủ được bao lâu, đột nhiên tỉnh lại, mở mắt nhìn cửa sổ, dựa vào ánh sáng thì chắc khoảng năm sáu giờ, trước khi ngủ y sốt nhẹ, đau bụng, nhưng dù sao tuổi trẻ, sức khỏe xưa nay cũng tốt, tỉnh lại thấy khỏe khoắn hẳn, đầu không nóng nữa, vừa ngồi dậy thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Trương Thắng đi xuống lầu, thấy một bóng người đeo tạp dề, đang vui vẻ xào nấu, y khoanh tay dựa vào tường, thời khắc đó, có cảm giác không tên như dóng nước ấm lặng lẽ chảy khắp toàn thân.

- Á, hết cả hồn, ghét thế, đi lại không phát ra chút tiếng động cho người ta biết, bệnh khỏe rồi chứ?

Tần Nhược Lan tình cờ quay đầu, nhìn thấy y thì giật nảy mình, hầm hầm đi tới lấy mu bàn tay đặt lên trán y:

- Vẫn sốt đấy.

Trương Thắng cười, cầm tay cô hôn nhẹ:

- Cô ngốc, em nghịch nước lạnh, tất nhiên sờ vào anh thấy nóng.

- Ai nghịch nước lạnh, người ta có phải trẻ con đâu.

Tần Nhược Lan dùng trán cụng nhẹ đầu y một cái:

- Anh đợi chút, em làm ít thức ăn, đang hâm lại, để nóng ăn cho ngon.

- Ừ.

Trương Thắng đi theo, vòng tay ôm eo cô:

- Ghét, ra phòng khách ngồi.

Tần Nhược Lan dùng mông huých y:

- Đứng còn không vững mà còn nghĩ tới chuyện đó.

Trương Thắng lần này rất nghe lời ra ghế sô pha ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn Tần Nhược Lan đi lại trong bếp, lát sau cô rửa tay cởi tạp dề đi ra, nói:

- Ừm, sáu giờ rồi, anh kiên nhẫn đợi thêm một tiếng nữa thôi.

- Ngồi xuống đây với anh.

- Chà, còn sức không vậy ông chủ lớn.

Tần Nhược Lan ngồi dựa vào lòng y:

- Hết sức rồi, người vẫn còn hơi uể oải.

Trương Thắng ôm lấy cô, cúi đầu ghé vào cổ Tần Nhược Lan hit hà:

- Không làm được gì còn không buông người ta ra.

Trương Thắng rất thích cảm giác nhẹ nhàng êm ấm này, càng ôm chặt hơn:

- Không buông, anh hết sức thì cho em ở trên.

- Mơ đi, anh lợi hại như thế, còn chẳng làm em mệt chết.

Hai người cứ vậy dựa vào nhau thủ thì tâm tình, TV bật đấy nhưng xem cái được cái không, chẳng quan trọng, cả hai đều tìm kiếm không khí êm đềm hiếm hoi này, trước đó nếu ở nhà, bọn họ chỉ làm duy nhất một việc thôi.

- Thắng, chuyện thực sự được giải quyết rồi sao, nếu không để em bảo đám Tiêu Tử, Lý Nhĩ giúp, cha em cũng có chút quan hệ.

Trương Thắng dứt khoát lắc đầu:

- Đừng, anh tự giải quyết được, không giải quyết được cũng sẽ cố không nhờ tới bạn bè, sự việc Trương Nhị Đản can hệ nghiêm trọng, ai dính vào là người đó xui xẻo.

- Anh đó...

Tần Nhược Lan thở dài:

- May là chuyện cũng yên rồi, thêm vài ngày nữa anh tự cho mình nghỉ phép đi, em cùng anh xuống phía nam du lịch ngắm cảnh, có lợi cho anh, em thấy anh căng thẳng quá rồi, nên thả lỏng.

- Đi đâu?

Trương Thắng đưa tay nghịch mái tóc cô:

- Cảnh đẹp nhất trên đời ở ngay bên cạnh rồi, có sơn có thủy, nhìn cả đời không biết chán.

Lần đầu tiên nghe Trương Thắng nói câu ngọt ngào như vậy, Tần Nhược Lan quay sang, háo hức hỏi:

- Thật không?

- Thật.

Tần Nhược Lan thưởng cho y một nụ hôn thật ngọt.

...........

Giả Cổ Văn ngồi dưới một ngọn đèn bàn, tay cầm bút máy mạ vàng, mày nhíu chặt, nghiêm túc, trang trọng, giống như lần đầu viết đơn xin vào đảng, khi đó ông ta là thanh niên nhiệt huyết mới hai mươi.

Lại hít thêm một hơi thuốc lá, khói lởn vởn như ma quỷ, Giả Cổ Văn xé tờ giấy viết một nửa đi, đặt bút viết lại:

- Kính gửi lãnh đạo tỉnh ủy, cám ơn ngài đã bỏ thời gian bận rộn đọc lá thư này. Vì lo sợ báo thù, tôi phải dùng biện pháp nặc danh tố cáo, nhưng hãy tin tôi, điều tôi trình bày là sự thật, tôi lấy thân phận một đảng viên có năm tuổi đảng, trịnh trọng đảm bảo mỗi điều tôi viết ra là sự thực.

Tôi mang tâm tình vô cùng căm phẫn viết lá thư này, tôi tố cáo chủ nhiệm ủy ban quản lý khu khai phát Ngưu Mãn Thương phạm tội tham ô hối lộ, bảo che Trương Thắng tổng giám đốc cty tài chính Bảo Nguyên kinh doanh phi pháp, đăng ký đầu tư giả mạo..."

Bức thứ này ông ta đã cân nhắc suốt một tuần, viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần, tới hôm nay mới hài lòng, viết xong đọc lại một lượt, nhếch mép cười nham hiểm...

Trương Nhị Đản bị bắt, tội danh công bố ra ngoài là gian dâm với trẻ em.

Cho dù những cô gái kia đều vì bị lợi ích dụ dỗ, tham hư vinh mà tình nguyện quan hệ với Trương Nhị Đản, nhưng vì tuổi tác quá nhỏ, nên về mặt pháp luật ông ta vẫn phạm tội. Chỉ là với sức ảnh hưởng và quan hệ của Trương Nhị Đản, chỉ việc này thôi không đủ khiến cơ quan cảnh sát nhanh chóng bắt giữ, ông ta bị bắt là có nhiều nguyên do, có bối cảnh lớn phía sau, nên từ lúc bố trí tới báo cáo phê duyệt và chấp hành, ông ta không hề hay biết.

Sau khi Trương Nhị Đản bị bắt, bại lộ một loạt vấn đề, công ty thế chấp vay vốn trùng lặp, huy động vốn phi pháp, tham ô hối lộ, trốn thuế, khiến đế quốc Bảo Nguyên của ông ta sụp đổ toàn diện.

Vấn đề của tập đoàn Bảo Nguyên không cách nào sửa chữa được, nhân vật lớn trước kia chỉ thị bắt Trương Nhị Đản từ sau màn bước ra sân khấu, là tín hiệu cuộc đấu đá ngầm giữa thế lực chính trị đã thành công khai, Trương Nhị Đản là trọng điểm của cuộc tranh đấu chính trị này.

Phe trước kia toàn lực nâng đỡ và quan hệ mật thiết với Trương Nhị Đản rơi vào thế bị động, từng bước lùi về thủ, cố gắng giảm thiểu thiệt hại. Giả Cổ Văn thấy thời cơ đã chín muồi, lúc này không hạ gục Trương Thắng còn đợi bao giờ?

Sở Văn Lâu kích động mọi người tới Cty tài chính Bảo Nguyên làm loạn cũng là do Giả Cổ Văn giật giây đằng sau.

Giả Cổ Văn cười gằn:

- Lần này, chụp cho mày tội danh không thể chối cãi, Trương Thắng à Trương Thắng, để xem ai dám, ai bao che được mày nữa.

.....

Trương Thắng ngồi trên ghế sô pha uống canh, đáng lẽ là phải ăn trong bếp, có bàn ăn lớn, nhưng Tần nhị tiểu thư hôm nay thích làm nha hoàn, bắt Trương Thắng ngồi yên, để mình phục vụ, cơm bưng nước rót tới tận miệng:

- Ngon không?

- Ừ, ngon lắm.

Tần Nhược Lan mặt đầy thỏa mãn, giọng ôn nhu như nước:

- Vậy uống thêm một chút đi, nếu anh thích, em thường xuyên làm cho anh.

- Có người hầu hạ thật là hạnh phúc.

- Nhìn anh mệt mỏi thành ra như thế, em không thương anh thì ai thương? Bây giờ biết em chỗ tốt của em rồi chứ?

- Ừ, biết rồi, Tần nhị tiểu thư là cô nương tốt nhất.

Tần Nhược Lan ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn y, hỏi câu mà cô thích nhất:

- Vậy có yêu em không?

- Yêu.

- Có phải yêu nhất không?

Tần Nhược Lan vừa nói ra đã biết mình lỡ lời, đụng vào chuyện kỵ húy của Trương Thắng, vội nói thật nhanh lấp liếm:

- Đương nhiên không phải rồi, anh còn có cha mẹ này, em trai này, đó là người thân nhất của anh...

" Cạch!"

Trương Thắng đặt khẽ cái bát xuống bàn thủy tinh, động tác bình thường, âm thanh phát ra không lớn, nhưng làm Tần Nhược Lan giật mình, nơm nớp nhìn Trương Thắng, chỉ sợ y nổi giận.

- Em cho anh một chút thời gian được không? Vì sao cứ dồn ép anh như vậy, không phải anh đã ở bên em rồi sao?

Trương Thắng không quát tháo, chỉ là giọng nói vô cùng chán ngán mỏi mệt:

Câu này vừa nói ra, trong phòng im phăng phắc, im lặng tới đáng sợ, Tần Nhược Lan mới đầu là sợ, sau đó thấy tủi thân, rồi tính khí tiểu thư được chiều chuộng quen trỗi dậy:

- Có phải anh thấy em không biết tiến lui, anh thấy em không như trước, chỉ cần anh chịu nói với em, cười với em một cái là thỏa mãn, anh thấy em ngày càng tham lam, ngày càng đòi hỏi quá đáng rồi không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio