Buổi tối Trương Thắng rời ngôi nhà ở vườn Hoa Hồng, nơi này từng được y và Tiểu Lộ gây dựng thành tổ ấm hạnh phúc, nhưng y lại phản bội Tiểu Lộ ngay chính nơi này, khiến cô tuyệt tình rời đi. Rồi tại nơi này, y đẩy Tần Nhược Lan ra khỏi vòng tay mình.
Bên trong rất sạch sẽ.
Hôm đó y bỏ đi, không lấy cả áo khoác lẫn di động, ví tiền, sáng hôm sau quay lại, tất cả tan hoang, y lấy đồ xong cũng không buồn thu dọn.
Lần này tới, nhà sạch bong không một hạt bụi, hẳn Tần Nhược Lan bình tĩnh quay lại đây dọn dẹp, cô ấy chắc là muốn gương vỡ lại lành.
Hôm qua cuộc điện thoại kia gọi tới, Trương Thắng đang bàn chuyện quan trọng không nghe, tạo hóa trêu người, thi thoảng anh chế giễu cuộc sống một chút chẳng sao, cuộc sống chế giễu anh một lần rồi, kết quả vô cùng thê thảm.
Trương Thắng nghĩ lại tất cả chuyện xảy ra thời gian qua, thực sự là dở khóc dở cười, đi khắp nhà một lượt, vẫn còn đó bộ chăn đệm tân hôn, vẫn còn khung tranh chờ ảnh cưới, ảnh y và Tiểu Lộ ôm nhau hạnh phúc, mọi thứ trong căn nhà này nhìn chỗ nào cũng thấy hình bóng của Tiểu Lộ, nhưng không có bất kỳ thứ gì cho thấy còn có một cô gái khác, không phải Tần Nhược Lan mang đi, mà vốn không có gì cả, Trương Thắng thấy mình thực sự đã đối xử bất công với Tần Nhược Lan rồi, nhưng giờ tất cả đều đã muộn, y đóng cửa bước ra ngoài.
Cách tiểu khu Hoa Hồng không xa có một tiệm cắt tóc, mấy cô gái mặt mũi xinh xắn đánh giá nam nhân này, mặc sơ mi trắng, áo len, không có áo khoác, giống như đi tản bộ, không phải khách hàng, thế là họ quay đầu đi.
Một chàng trai trên đạp chiếc xe cũ kỹ đi ngang qua, bộ dạn hắn giống hệt Trương Thắng hai năm trước, công nhân bình thường mặc áo sơ mi giá rẻ, ăn bát mỳ giá đồng.
Nhìn bóng lưng người đó, Trương Thắng mỉm cười, nụ cười thực sự hiếm hoi không cần phải cố gắng, tâm tình đột nhiên quay trở lại thời đó, vừa huýt sáo vừa hát:
- Giống như gió xuân, giống như tơ mềm mại, mùa xuân tới...
Trương Thắng đi vòng quanh, gặp hàng bánh bao, mua hai cái, lột vỏ ăn mỗi nhân, làm một cốc sữa đậu nóng, sau đó thong thả đi về nhà, vừa tới dưới lầu vừa vặn gặp hai cảnh sát đi xuống.
Một cảnh sát giật mình, cầm tờ giấy trong tay lên nhìn, nghiêm mặt hỏi:
- Anh là Trương Thắng?
Hai năm trước khi vay vốn mua mảnh đất kia, Trương Thắng đã không ít lần nằm mơ thấy cảnh này, lần nào y cũng toát mồ hôi tỉnh dậy, nhưng bây giờ y khác lúc đó nhiều lắm, họ nhanh hơn y nghĩ, gật đầu:
- Đúng, là tôi đây.
- Anh bị hiềm nghi hối lộ, rút tiền đầu tư, mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Mạch Hiểu Tề cũng bị bắt như vậy, lúc đó nhiều cảnh sát hơn, lúc đó Tiểu Lộ phải chứng kiến ngay trong ngày đính hôn của mình, bây giờ cô ấy không phải chứng kiến cảnh tương tự lần thứ hai, con mắt chọn nam nhân của em thật kém đó Tiểu Lộ, Trương Thắng mỉm cười hỏi:
- Tôi có bị còng tay không?
- Không cần, chúng tôi chỉ mời anh về đồn để tìm hiểu sự việc.
Trương Thắng không ngây thơ như vậy, lấy điếu thuốc ra châm lửa hút:
- Không phải tôi keo kiệt đâu, nhưng tôi đoán dù có mời các anh cũng không hút phải không?
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ gặp phải nghi phạm nào lịch sự như vậy, thầm nghĩ tội phạm trí thức đúng là khác biệt với loại tội phạm thông thường, một người tiếp tục dùng giọng điệu công việc, máy móc nói:
- Trong quá trình điều tra, anh sẽ bị hạn chế liên lạc, chúng tôi sẽ giúp anh thông báo với người nhà, để họ mang cho anh vật dụng cần thiết...
Chung Tình gọi liền mười mấy cuộc điện thoại, nhưng Trương Thắng không nhận máy, cô liền biết có chuyện rồi, cảnh sát tới công ty trước, không gặp y, mới tới chỗ ở.
Không còn cách nào khác, Chung Tình gọi vào số máy mà cô từng nghĩ cả đời không bao giờ dùng tới nó nữa.
- A lô, ai đấy?
Giọng nói uể oải của Từ Hải Sinh vang lên, bên cạnh còn có tiếng nói nũng nịu của con gái, là tiếng Nhật:
Chung Tình cố trấn tĩnh nói:
- Trương Thắng bị bắt rồi.
- Cái gì?... À, giám đốc Chung phải không, ái dà, tôi đã fax toàn bộ văn kiện liên quan tới công ty rồi mà, hiện tôi và tài chính Bảo Nguyên đã không còn chút liên quan nào nữa.
Chung Tình nghiến răng:
- Trước kia chính anh đưa ra chủ ý nhờ người đăng ký tài chính hộ, sau đó rút tiền đi, Trương Thắng vì chuyện này mà bị bắt, nếu anh bịt lại sơ hở này...
Từ Hải Sinh không đóng kịch nữa, thở dài:
- Muộn rồi, bây giờ làm gì cũng không kịp nữa. Tình Nhi, nếu em gọi điện ôn lại chuyện cũ hai ta, anh hoan nghênh không kịp, còn nếu là chuyện khác, xin thứ lỗi, anh đang đi nghỉ chỉ nói chuyện gió trăng, công việc miễn bàn.
- Đồ vô sỉ.
- Chậc, xem ra trước kia anh đánh giá sai về em, có vẻ như em thực lòng với chú nhóc Trương Thắng đó đấy nhỉ? Ài, Trương Thắng đúng là vẫn chưa trưởng thành mà, không biết nhìn nữ nhân, trước là Tiểu Lộ, sau là cô bé y tá gì đó kia, bỏ qua đại mỹ nhân hết lòng vì mình ở ngay bên cạnh...
Chung Tình biết không còn hi vọng nhờ Từ Hải Sinh giúp nữa:
- Từ Hải Sinh, nếu Trương Thắng có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh.
- Em làm gì nổi anh?
- Rồi anh sẽ biết.
Chung Tình cúp điện thoại sầm một cái:
Gió thổi lướt qua thành phố, hoa anh đào đã bắt đầu nở, màu hồng nhạt bắt đầu bao phủ nửa thành phố Quỳnh Hải, nhưng năm nay thiếu đi một đôi nam nữ ngắm hoa.
Trương Thắng bị dẫn đi ra đi vào, không biết qua bao nhiêu cơ cấu, cuối cùng y được đưa tới một nơi quen thuộc, cái trại tạm giam mà y từng đạp xe chở Tiểu Lộ tới thăm Mạch Hiểu Tề.
Lần này Trương Thắng tới bằng ô tô, y lặng lẽ ngồi đó nhìn cảnh sát mở cửa xe đi xuống làm thủ tục, mặt hoàn toàn vô cảm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Một cảnh sát lấy thuốc lá ra đưa cho Trương Thắng, y lặng lẽ ngậm vào miệng, hơi nghiêng người tới châm lửa, phả ra từng vòng khói, nơi y sắp tới, thứ này có lẽ sẽ trở thành rất xa xỉ.
Rất lâu sau người làm thủ tục quay lại, cửa lớn mở ra, xe đi vào bên trong, lại bàn giao lần nữa mới đi vào khu giam giữ. Tường cao, dây thép gai, lính gác cầm súng cắm lưỡi lê, Trương Thắng cảm giác xuyên không quay về thời kỳ chiến tranh.
Y bị dẫn vào một văn phòng, lại đợi làm thủ tục, rồi một cảnh sát trại giam tới, hỏi:
- Sức khỏe thế nào, có bệnh truyền nhiễm gì không?
Trương Thắng lắc đầu, cảnh sát kia hất đầu:
- Vào đi.
Đó là gian phòng nhỏ, có hai người hoặc là phạm nhân hoặc là công nhân đi tới nói:
- Cởi áo ra kiểm tra.
Sau này Trương Thắng mới biết hai tên này là tội phạm, đã bị tuyên án, nhưng thời hạn ngắn, không phải tội phạm nguy hiểm, nên cảnh sát dùng làm sai vặt miễn phí.
Trương Thắng lần lượt cởi giày da, thắt lưng, quần áo, tới khi hoàn toàn trần chuồng, hai tên tội phạm sờ mò nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra, khiến y thấy nhục nhã vô cùng, giống như con gia súc mặc người ta giết mổ.
Tên cảnh sát ngồi sau bàn ghi chép từng món đồ một.
Quần áo giày dép của Trương Thắng đều là hàng hiệu, thứ nào cũng phải trở lên, tên tội phạm nhìn một lượt sáng mắt, thì thầm với viên cảnh sát, hắn làm bộ làm tịch hắng giọng, tên tội phạm len lén lấy giày của Trương Thắng đặt sang một bên.
Đợi y ký tên xong, viên cảnh sát mới nói tương đối ôn hòa:
- Lưu lại điện thoại trong nhà đi.
Một tên tội phạm nịnh bợ giải thích hộ:
- Để thông báo cho người nhà, mua cho cậu bàn chải khăn mặt với chăn màn, ngoài ra, thứ bảy chủ nhật chỉ cung cấp hai bữa ăn, nếu cậu không quen, bảo người nhà nộp tiền để được ăn thêm, hiểu chưa?
Trương Thắng không dám để lại số điện thoại cha mẹ, chuyện này trì hoãn được ngày nào hay ngày đó, không cần họ lo sợ hơn, vì thế liền viết số điện thoại Chung Tình vào.