Trương Thắng im lặng nghe Lạc Phi trình bày, ngắn gọn mà đầy đủ, không hổ là con gái anh Văn, thiên phú thương nghiệp rất cao: - Vậy chúng ta sẽ mua vào bao nhiêu hàng hiện có.
- Không nhiều, triệu tấn là đủ.
Trương Thắng nhẩm tính thốt lên: - Như vậy riêng chuẩn bị tiền kỳ đã tốn hơn tỷ?
Lạc Phi nhoẻn miệng cười vui vẻ.
- Này, em bình tĩnh quá đấy, toàn tiền của em đấy nhé.
Lạc Phi làm mặt quỷ, lè lưỡi ra: - Nhưng nếu thắng, ít nhất tài sản sẽ tăng gấp đôi, thêm nữa trong vòng mấy năm tới, trong nước không ai dám đấu với chúng ta.
Trương Thắng im lặng suy tính, trên màn hình Lạc Phi cũng không quấy nhiễu y, ôn nhu ngồi đó, cứ như thấy Trương Thắng vậy.
Rất lâu sau Trương Thắng mới hỏi: - Phương án hành động cụ thể là thế nào?
- Không có, chúng ta chỉ định ra chiến lược thôi, còn phương án cụ thể phải tùy vào tình hình ứng phó. Anh quyết định đi, đánh hay không?
Trương Thắng khó xử: - Ném toàn bộ tiền của em vào một cuộc chiến, trọng trách cho anh quá lớn.
- Không sao, mất tiền em bắt anh chịu trách nhiệm.
Sáng sớm Từ Hải Sinh trong vườn tập Thái Cực quyền, ông ta giữ thói quen này từ rất sớm, từ năm ba mươi tuổi tới già, gần năm, cho nên tuổi trạc ngũ tuần vẫn rất phong độ.
Tập luyện xong khoan khoái vào phòng khách, có hai vị khách đã đợi ông ta từ lâu, đồng đồng loạt đứng lên: - Chủ tịch Từ.
- Ngồi đi. Từ Hải Sinh mỉm cười khách khí, đây là hai vị đại tướng của ông ta, đều là nhân vật truyền kỳ trên thị trường kỳ hạn, từng lập chiến tích trong vòng một năm chỉ với đầu tư nghìn, đã mang về cho ông ta triệu, đó mới chỉ là khi vừa mới gia nhập, sau đó càng chiến tích liên tục.
Chỉ là hai người này giống nhau, chuyên về tiến công, mỗi lần đầu tư thành công là thêm vốn truy kích, thiếu ý thức nguy hiểm, kết quả từng leo lên đỉnh kim tự tháp được trong giới tôn vinh như thần, cũng mất hết chỉ trong một đêm.
Từ Hải Sinh tuyển nhân tài không lấy thành bại luận anh hùng, nên trong lúc họ cùng khổ thê thảm, ông ta tuyển mộ làm phụ tá quan trọng cho mình.
- Đây là trận đầu tiên của quỹ Từ thị tại Thâm Quyến, rất là quan trọng đấy, hai anh chuẩn bị ra sao rồi.
Trang Hàng mỉm cười: - Chủ tịch, chúng tôi đã thăm dò đối phương, Trương Thắng ngoài hùng hổ khí thế, đi tới đâu cũng ăn tiêu như mình là người giàu nhất thiên hạ, nhưng tài chính có hạn, không đủ đấu chính diện với chúng ta. Có điều trên thị trường này, lấy nhỏ thắng lớn không phải hiếm, nên chúng tôi không dám lơ là. Căn cứ vào tin tính báo, phương hướng đầu tư chủ yếu của y là một số hàng hóa nhỏ, tiến lui linh hoạt, không dễ tóm được y, chỉ cần bị phát giác, y có thể chạy bất kỳ lúc nào.
Từ Hải Sinh phất tay: - Vậy nghĩ cách không cho y chạy, tài chính của chúng ta nhiều, chỉ cần một ít kìm chân y thôi, chủ yếu đầu tư vào lúa mạch, đậu nành. Chỉ cần cùng lĩnh vực có tác động qua lại, chúng ta chỉ cần nắm xu thế lớn, y muốn kiếm cơm sẽ phải nhìn sắc mặt chúng ta.
Trịnh Trọng tán đồng: - Vâng, tôi cũng suy tính như vậy, y sẽ giảm bớt sự cảnh giác, tới khi phát hiện mục đích thật sự của chúng ta, nhất định y sẽ liều lĩnh phá vỡ thế kiềm tỏa, kẻ này vốn ưa mạo hiểm, chắc chắn không rút lui khi chưa bại tới đồng cuối cùng.
Người giúp việc mang lên bữa sáng cùng với báo chí trong ngày, Từ Hải Sinh có thói quen đọc mấy tờ báo giải trí, từ những tin tức đủ loại trong đó tìm hiểu động tĩnh của một số nhân vật có tiếng, là cách ông ta thả lỏng, sau đó mới đọc tới báo kinh tế.
Lật tờ báo Thâm Quyến, đưa tin hôm qua ông ta tổ chức buổi lễ thông báo đầu tư một bộ phim, ảnh chụp ông ta đứng giữa hai nữ diễn viên xinh đẹp, mỉm cười, vừa ăn sáng vừa cười nói vui vẻ, tới báo Quỳnh Hải, không ngờ trang nhất là tin " tỷ phú trẻ bị đánh đòn, nữ cảnh sát tái hiện thần uy", với bức ảnh Trương Thắng thảm hại bò trong xe ra.
Đọc tiếp phía dưới, hóa ra là Trương Thắng đuổi theo muốn nối lại tình cũ với cô cảnh sát đã đánh y vì tội bạc tình ở Ma Cao, tiếc là chân tình không được báo đáp, chỉ nhận thêm trận đòn nữa, giờ vào viện cấp cứu, tình trạng thê thảm, Từ Hải Sinh phá lên cười, chìa tờ báo ra cho hai vị khách: - Thằng nhãi không nên hồn, lúc nào cũng coi nữ nhân hơn sự nghiệp, loại ngu xuẩn này thì làm được gì to tát?
Hai vị khách cũng lắc đầu liên hồi.
Tần Nhược Nam cơ bản là trạch nữ, được "nghỉ phép" một cái là không thò mặt ra khỏi nhà, nên chẳng biết gì chuyện ầm ĩ ngoài kia.
Hiếm khi được ngủ nướng, cô làm một giấc tới gần trưa mới lười nhạc rời giường, đánh răng rửa mặt rời phòng.
Tần tư lệnh đang chăm mấy luống hoa trong vườn, thấy cháu gái đi ra cười vui vẻ vẫy tay: - Tiểu Nam mau mau, giống hoa hồng của cháu nảy mầm rồi.
- Sao ạ? Tần Nhược Nam ngơ ngẩn đi tới:
Tần tư lệnh chống xẻng, đắc ý nói: - Tài trồng trọt của ông không phải thường đâu, khà khà, cuối cùng cũng khiến nó mọc lên rồi, cháu nói hoa này có bảy màu? Chậc chậc, chẳng trách khó trồng như vậy, chuyến này thành công rồi, vườn hoa nhà ta đẹp nhất khu, ông gọi đám lão Lưu tới mở mắt.
Tần Nhược Nam đột nhiên giật lấy xẻng, xúc mầm hoa hất đi.
- Này, con bé này, làm gì thế? Tần lão gia tử định ngăn cản, đột nhiên hiểu ra, thở dài nuối tiếc nhìn công sức của mình.
Tần Nhược Nam "diệt cỏ tận gốc", gần như phá tan hoang mảnh vườn ông mình dày công chăm bón, ném xẻng đi thở hồng hộc nói: - Ông trồng khoai tây hay dưa chuột còn hơn thứ này. Rồi chạy ù vào nhà.
Không muốn ăn cơm, Tần Nhược Nam trốn trong phòng ôm túi đồ ăn vặt lớn, dựa vào tường bấm điều khiển liên tục, chợt trong kênh giải trí phương nam có nhắc tới Trương Thắng, vội ấn to tiếng lên.
Thì ra là tin về Chu Lạc Phi, vợ Trương Thắng, cô tham gia một buổi quyên góp từ thiện ở Nhất kiến chung tình, trên màn hình, Chu Lạc Phi ăn mặc cao quý điển nhã, nói cười ung dung.
Tần Nhược Lan nhìn lại mình, áo sơ mi caro nhăn nhúm, tùy tiện mặc cái quần vải hoa, luận khí chất kia, cô không sao bì được.
Tin tức chỉ có mấy giây nhưng làm Tần Nhược Nam càng thêm chán chường, ném túi đồ ăn vặt sang bên, hai tay chống cằm xem mấy tin quảng cáo buồn ngủ.
Nói ra Trương Thắng từ bỏ cơ hội trở thành tỷ phú hàng đầu Trung Quốc vì cô, riêng điểm này e cả người có vợ đàng hoàng rồi cũng sẵn lòng vứt bỏ vì khoản tiền quá lớn đó. Cô chứng kiến quá nhiều rồi, không biết bao nhiêu cặp vợ chồng nương tựa nhau khi đói rét khổ sở, đến khi vừa phất lên một chút là bỏ vợ tìm người mới trẻ đẹp hơn.
Tình cảm của Trương Thắng với cô, có thể nói là vàng đã qua lửa, không cần nghi ngờ.
Tình cảm đó càng sâu nặng, càng khiến cô sống không bằng chết.
Ngồi đây không làm gì suy nghĩ vẩn vơ chỉ thêm đau lòng, Tần Nhược Nam đinh khoác áo ra ngoài đi lại cho khuây khỏa.
Tần tư lệnh ngồi thở ngắn than dài dọn dẹp vườn rau tang hoang của mình thì Lão Lý ở nhà bên đi vào, gọi: - Lão Tần, mau mau ra đây.
- Gì mà như gà gáy sáng thế? Tần tư lệnh vì chuyện cháu gái tâm tình không tốt, sẵng giọng nói:
Lão Lý tới gần, nói: - Xem này, chuyện trên báo có phải nói về Tiểu Nam nhà ông không?
- Tiểu Nam làm sao? Tần tư lệnh phủi tay, cầm tờ báo, vừa xem được mấy dòng đã chửi bới um xòm, hùng hổ quay người bỏ đi:
Lão Lý vội giữ lấy: - Lão Tần, anh định làm gì?
- Tôi đi bắn bỏ cái thằng khốn kiếp đó.
Quân nhân nghỉ hưu tất nhiên phải nộp súng lên, có điều với người tới cấp bậc tướng quân thì quy định này rất lỏng lẻo, không giao nộp cũng không ai hỏi tới, Từ tư lệnh còn cất giữ mấy khẩu súng cũ theo mình chiến đấu nhiều năm, vẫn luôn lau chùi bảo dưỡng cực tốt. Lão Lý biết điều đó, sợ ông ta gây họa, vội giữ lấy, nhưng sức một mình không đủ, thấy Lão Phùng nguyên tham mưu trưởng quân khu đi qua, lớn tiếng gọi, hai ông già hợp sức mới khống chế được Tần tư lệnh.