Tối ngày hôm đó hơn giờ Trương Thắng lái xe vào công ty, chầm chậm dừng lại trước lối vào nhà xe, mở cửa đi ra, sau đó chạy sang phía đối diện mở cửa, dìu Chung Tình đang ngủ gà ngủ gật xuống.
- Chậm thôi, chậm thôi, cẩn thận cụng đầu.
Chung Tình lẩm bẩm:
- Tới, tới rồi à?
- Tới rồi, tới rồi, tôi đỡ chị về phòng, thong thả thôi.
Một bảo vệ chạy tới muốn đỡ Chung Tình:
- Giám đốc, chị Chung bị say ạ, để tôi giúp một tay.
Trương Thắng xua tay:
- Không cần, tôi đưa cô ấy về, anh đi trực ban đi.
Bảo vệ kia không rườm ra, vâng một tiếng rồi lui ngay.
Chung Tình là trợ thủ tin cẩn của Trương Thắng, các loại sự vụ cùng qua lại tiếp đãi của công ty, dựa theo nặng nhẹ hoãn gấp mà bố trí đâu vào đó, bất kể trường hợp nào cũng bảo vệ Trương Thắng rất tốt, không để y bị xấu mặt. Khi ký kết, đàm phán, các loại văn kiện và sự vụ liên quan đều chuẩn bị đầy đủ chu tất.
Là một trợ thủ cực kỳ hợp cách, cô giúp Trương Thắng tiết kiệm được không ít tinh lực, nhưng vì thế % công việc Trương Thắng làm không thể thiếu cô. Mà trong công tác của Trương Thắng còn có một thứ không thể thiếu là các buổi xã giao, vì thế Chung Tinh có một nhiệm vụ quan trọng, là uống rượu.
Trung Quốc có văn hóa rượu lâu đời, người dân yêu rượu từ thời cổ, lớn từ các loại yến hội, nhỏ tới tụ hội vài người, đều phải uống rượu tới tận hứng mới thôi. Bất kể là ở quan trường hay thương trường, rượu luôn là chất xúc tác quan hệ, rất nhiều lời không thể nói đều có thể mượn hơi rượu nói ra.
Cho nên những bữa tiệc rượu đã dung nhập vào công việc và các mặt cuộc sống của mọi người, chỉ có người chưa trải đời đủ sâu mới xem thường sức mạnh của rượu, anh muốn làm việc, muốn kết giao, không thể không uống rượu. Từ cổ chí kim, nhờ vả người khác, phải uống rượu, nhận người khác nhờ vả, không thể không uống. Hôm nay người ta cầu tới anh, mai anh cầu tới người ta, có qua thì phải có lại, tiệc rượu thành điều thiết yếu của xã hội.
Đó gọi là người trong giang hồ, không thể không uống rượu, càng uống nhiều, càng uống say, càng uống tới ngã lăn quay càng thể hiện thành ý của anh. Trương Thắng không đến nỗi mỗi ngày phải uống như Tế Công là đều nhờ Chung Tình hỗ trợ, tửu lượng của cô tốt hơn Trương Thắng rất nhiều, giúp y chặn vô số đợt tiến công.
Nhưng hôm nay phải uống quá giới hạn, đầu tiên buổi sáng hẹn gặp phía bán thiết bị làm lạnh, bị họ chuốc một chập, sau đó lại gặp chủ quản mấy công ty xây dựng, lại bị bọn họ cho một chập nữa.
Cố gắng lết về được tới công ty, Trương Thắng suy tính nên liên hệ tình cảm với cục giám định chất lượng một chút, phàm chuyện gì cũng nên đề phòng trước, hiệu quả hơn là nước tới chân mới nhảy, vì thế tu xong một ấm trà nóng, lại quay về thành phố, nhiệt tình mời quan chức cục giám định ăn cơm.
Chung Tình vừa phải thay Trương Thắng uống rượu, vừa là một đại mỹ nữ sắc đẹp mê người, càng trở thành đối tượng luân phiên tiến công của đám nam nhân, người ta mời mình dự tiệc mình còn có thể khéo léo chối từ, mình mời người ta không thể nhăn nhó không uống, thế là uống từ giờ chiều tới giờ tối, uống ba trận lớn, tửu lượng của Chung Tình cao tới đâu cũng không chịu nổi.
Ktx công ty chỉ có một cái, công ty ít nam nhiều, nữ ít, cho nên nhân viên nữ được an bài ở tầng trên cùng có ít phòng nhất. Chung Tình là thư ký hội đồng quản trị kiêm giám đốc quan hệ xã hội, đãi ngộ khác nhân viên bình thường, cô có riêng một phòng.
Người uống say nặng hơn bình thường, Chung Tình người mềm oặt như sợi bún, làm Trương Thắng đỡ cô lên lầu hết sức tốn sức, bản thân Trương Thắng cũng uống không ít, lên tới tầng thượng gần như thở không ra hơi nữa.
Chung Tình còn có chút ý thức, nhận ra cửa phòng mình liền mơ mơ màng màng lấy chìa khóa ra, nhưng loay hoay mãi chẳng cho nổi chìa vào ổ, Trương Thắng đành phải nhận lấy chìa khó mở cửa, bật đèn lên dìu cô vào.
Đây là lần đầu tiên Trương Thắng vào phòng của Chung Tình, gian phòng không rộng, hơn mét vuông một chút, một cái giường, một cái bàn làm việc, một cái TV và một cái tủ quần áo, trên tường có tấm gương lớn, ngoại từ ít mỹ phẩm trên bàn không thấy mấy món đồ trang trí nhỏ của nữ giới, đơn giản hết mức có thể. Đi qua cửa một cái là phòng tắm, có hơi chút giống thiết kế của khách sạn, nhà nghỉ, thế là tốt lắm rồi, vì gian phòng của nhân viên nữ khác ba người một phòng, vừa không có phòng tắm, lại không có TV.
Trương Thắng đỡ Chung Tình lên giường, chân bị vấp dép lê, ngồi bịch xuống, Chung Tình mất người đỡ, mềm oặt ngả vào lòng y, cựa quậy vài cái rồi ngủ say tít.
Mệt thật, thở một lúc Trương Thắng định lấy thuốc lá ra hút, bấy giờ mới nhớ ra Chung Tình đang nằm lên người mình, ngực ép vào đùi y, chết người hơn nữa gò má nóng rực của cô lại dán vào bụng.
Tư thế của hai người cực kỳ bất nhã, có điều Trương Thắng cũng lờ đờ rồi, đầu óc có phần chậm chạp, lại mệt thở không ra, hơi đâu mà chú ý tới sự ám muội đó, tay vẫn cứ cho vào túi tìm thuốc lá, chạm vào cái gì đó êm ái, còn ngơ một lúc lúc biết là cái gì, trở tay bóp bóp mới giật nảy mình nhận ra là ngực Chung Tình, vội ngồi dậy, lấy chăn đệm từ sau lưng, sau đó kéo Chung Tình vào chỗ.
Chung Tình ư hử một tiếng rồi tiếp tục ngủ, Trương Thắng loạng chà loạng choạng đứng dậy, đi tới bàn xách phích nước lên lắc lắc, bên trong kêu ọc ạch, hẳn là còn một chút.
Cũng lạ say như thế lái xe vẫn đi thẳng tắp, vậy mà đứng lại chả vững, Trương Thắng lảo đảo lấy cốc, đổ nước, nhưng điều khiển tay chân không linh hoạt nữa, nước vào cốc thì ít, ra ngoài thì nhiều, đổ cả vào tay y, may là nước để cả ngày cũng nguội rồi nên không bị bỏng.
Cốc chén va vào nhau loảng choảng một hồi, Trương Thắng sợ đánh thức Chung Tình, quay đầu lại nhìn, liền thấy cô mơ màng ngồi dậy, mắt vẫn nhắm tịt, đầu hơi nghiêng nghiêng, mái tóc dài rối loạn, gò má hồng hồng, càng thể hiện phong vận thiếu phụ mê người.
Trương Thắng đặt cốc chén lại, đang định bảo cô yên tâm ngủ, chợt động tác của Chung Tình khiến y trợn mắt há mồm. Hoàn toàn không ý thức được trong phòng còn có người, theo thói quen Chung Tinh đưa tay cởi cúc áo, hai mắt vẫn nhắm nghiền...
Cúc áo thứ nhất, rồi cái thứ hai, thứ ba, mắt Trương Thắng mở to hết cỡ, y nhìn thấy rồi, một khe núi mê người, mảng da ngực trắng tới lóa mắt, đầu óc quay cuồng, một phần cái áo lót, nó màu đen, luôn là màu đen, điều đó Trương Thắng biết, vì thế y mong đợi thấy thứ mình chưa biết. Chỉ hai cái cúc nữa, hai cái nữa thôi, Trương Thắng suýt nữa lẩm bẩm ý nghĩ trong đầu thành tiếng, Chung Tình không phụ mong đợi của y, cởi hết áo sơ mi, rướn mình kéo tay áo khỏi vai, tay mềm nhũn bỏ sang bên.
Đôi bờ vai trơn bóng giống như tác phẩm điêu khắc tinh tế, ngoài cửa sổ là vầng trăng thượng huyền tạo ra khung cảnh cổ điển đẹp không nói ra lời, chiếc áo lót cúp ngang không hề có đệm lót, làm bằng chất liệu ren mỏng gợi cảm, làm hai vật nô lên giữa bầu vú có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng động lòng hơn cả là đôi mắt khép lại kia, gò má đỏ hây hây như thiếu nữ thẹn giống, giống mời gọi người ta xâm phạm, chiếm hữu.
Mỹ nhân say rượu càng mê người, ngay cả thái giám Cao Lực Sĩ vĩnh viễn mất đi năng lực nam nhân nhìn Dương Quý Phi say rượu còn chẳng kháng cự nổi, huống hồ là chàng trai tuổi trẻ hừng hực, tinh khí tràn trề như Trương Thắng, nếu bình thường lý trí thì y sẽ lùi ngay ra khỏi phòng, dù sao với Chung Tình, y hoàn toàn không có suy nghĩ quá phận nào, nhưng giờ Trương Thắng cũng say.
Tim Trương Thắng đập với tốc độ nhanh đáng sợ, biết mình ngàn vạn lần không nền nhìn, nhưng tiềm thức lại dâng lên một loại mong đợi.
Chung Tình cởi áo ngoài xong, không tiếp tục cởi áo lót mà bắt đầu cởi dây lưng, bởi vì cô say cho nên tay không linh hoạt, động tác rất chậm, thế là thành không khác nào biểu diễn cho Trương Thắng xem.