Hắc Tử đang ở nhà điều binh khiển tướng, đám huynh đệ của hắn đều cùng thôn xã, cho nên không bao lâu lần lượt đạp xe tới, nửa tiếng thôi đã tụ tập được hai mấy người, toàn là công nhân lò mổ, tên nào tên nấy vai u thịt bắp, mặt mũi hung tợn, hông gài dao mổ lợn, vai đeo dây thừng, tên xe đạp còn cả gậy đánh lợn dính máu.
Khi giết lợn để cho tiện lấy tiết, bọn họ trói lợn treo lên, lấy gậy đập một trận, sau đó dao cứa cổ, cho nên chẳng cái gậy nào sạch, đều dính máu tanh, sát khí ngút trời.
Hắc Tử sợ đánh thức cha mình, đứng ngoài sân giơ đèn pin làm một bài diễn văn ngắn:
- Các huynh đệ, lò mổ chúng ta vì sao làm ăn tốt như thế? Là do ông chủ lớn, tổng giám đốc Trương, nay có kẻ muốn chơi bẩn, phá hoại kho lạnh, còn là người trong công ty, nói cho mọi người biết, chính thằng ngu họ Sở. Thứ ăn trong rào ngoài, hắn phá hoại công ty này, không phải đập vỡ chén cơm của chúng ta hay sao? Anh Quách đã dẫn người đi trước trông chừng, nhất định phải bắt cả người lẫn tang vật.
- Mẹ nó, thứ chó má, ghét nhất bọn tráo trở hai mặt.
- Khỏi nói nhiều, đi xin bọn nó tí tiết.
Cả đám đầu trâu mặt ngựa hùng hổ giơ hàng lên như chuẩn bị tạo phản.
Thế là Hắc Tử đi đầu, theo sau là hơn hai mươi tên đại hán tay lăm lăm vũ khí, nghênh ngang đi trên đường, như là đại ca xã hội đen, ai nấy trông cảnh này đều tránh xa, sợ tai bay vạ gió.
Tới cổng công ty Bảo Nguyên, Hắc Tử không biết Quách Y Tinh mai phục ở đâu, sai hai người leo tường vào ép Lão Hồ phòng bảo vệ mở cửa.
Hai bản vệ xách đèn pin xuất hiện, còn chưa kịp ra vẻ uy phong đã bị chục con dao phay sáng loáng làm sợ té đái vãi phân, bọn họ không phải đồng mưu với Sở Văn Lâu, cho rằng có cướp tới nhà, chân tay nhũn ra, muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng bị đám người Hắc Tử chĩa dao vào mặt, không dám cựa quậy cả đầu ngón chân.
Hắc Tử không biết ai là tay chân của Sở Văn Lâu, nên đề phòng vạn nhất, nên tóm toàn bộ bảo vệ, trói như trói lợn rồi nhốt trong phòng, dẫn đám huynh đệ còn lại cùng nhau đeo dây thừng, xách dao, vác gậy, rầm rộ tiến tới kho lạnh.
Quách Y Tinh đang như lửa đốt đít, ba cái xe của nhóm Sở Văn Lâu đã chất đầy lợn đông lạnh, đang chuẩn bị chuyển ra tường, để mỗi Kiều Vũ lại, định chạy đi tìm Hắc Tử thì gặp họ, mừng rỡ kêu lên:
- Mau, mau chúng trong kho lạnh, chặn lấy.
- Anh Quách yên tâm, chúng nó có đông hơn cũng chẳng đánh nổi bọn em, hôm nay không đứa nào thoát hết!
Hắc Tử đảm bảo:
- Khoan, thằng cha đó gian lắm, không khéo nói đổi trắng thay đen vu vạ chúng ta, làm thế này …
Quách Y Tinh thì thầm:
Trong kho lạnh, Sở Văn Lâu lấy ra một đống công cụ, bảo đám tâm phúc:
- Mau, phá hết máy làm lạnh, tháo cả ốc vít ra.
Lý Vịnh Mưu chần chờ, đã trộm thịt lợn đi bán, thế là đủ, còn phá cả kho lạnh, có quá ác không:
- Anh Sở, chúng ta kiếm ít tiền, cho họ Trương một bài học là đủ, cần gì phá cả kho lạnh?
- Cậu hiểu cái gì?
Sở Văn Lâu trong kho lạnh rất vang, phối hợp hơi lạnh và ánh sáng đèn pin, như từ dưới mộ truyền ra:
- Có mấy cái xe thịt mà tưởng to à, chưa đủ khiến họ Trương đó xót đâu. Mục đích của tôi là phá kho lạnh, thịt lợn chỉ là tiện tay mang đi thôi, làm nhanh lên.
Lý Vịnh Mưu thấy hắn nổi giận, vội vâng dạ sai người làm.
Sở Văn Lâu cầm đèn pin chiếu hộ bọn chúng:
- Tháo cả ống đồng dẫn hơi lạnh mang đi, lát nữa phá cả cửa nữa, như thế mới an toàn.
Lý Vịnh Mưu chà xát bày tay không còn linh hoạt lắm vì lạnh, nghi hoặc hỏi:
- Vì sao?
- Nếu chỉ ăn trộm thịt, cảnh sát hoài nghi là người bên trong làm, còn nếu phá hỏng thiết bị, vậy rõ ràng là do báo thù phá hoại, bọn họ điều tra trước tiên là những công ty có mâu thuẫn, không để ý tới chúng ta. Bề ngoài nhìn vào giống như có kẻ phá cửa đột nhập, phá hoại kho lạnh, thuận tiện lấy cả thịt cùng ống đồng đem bán, sẽ không ai hoài nghi người trong nhà máy hết.
Lý Vịnh mưu giơ ngón cái:
- Anh Sở đúng là cao minh.
Sở Văn Lâu cười đắc chí:
- Lát phá thêm hai kho lạnh nữa, làm giả không phá được cửa xông vào, nên trộm ống dẫn ở bên ngoài...
Hắn vừa nói tới đó thì nghe thấy đằng sau kêu "ầm ầm", quay ngoắt người lại, chỉ thấy cửa kho lạnh từ từ hạ xuống, "sầm" một tiếng, bốn phía tối om, chỉ còn lại ánh sáng duy nhất từ cái đèn pin của hắn.
"Á!" Lý Vịnh Mưu ré lên chói lói như nữ nhân, ôm cánh tay run giọng hỏi:
- Anh... Anh Sở, chuyện gì thế?
Bên ngoài, Quách Y Tinh cười vang:
- Thế là xong! An hem khóa lại, phong tỏa toàn bộ bọn chúng ở đây, bắt ba ba trong giọ.
Sở Văn Lâu nghe vậy tái mặt, loại này mưu đồ xấu thì có thừa, nhưng năng lực làm việc xấu thì có hạn, Trương Thắng vừa mới về thành phố là hắn cho rằng ở nơi này mình là trùm rồi, tính cảnh giác giảm mạnh, dù sao không phải là kẻ phạm tội chuyên nghiệp, ngay cả người canh phòng cũng chẳng có, kết quả bị đám Quách Y Tinh dễ dàng nhốt cả đám trong kho lạnh.
Đám người ở bên trong lao ra cửa, cầm bulong ra sức đập cửa, đập tới băng bên trên rơi ào ào, cửa kêu thùng thùng như đánh trống, người bên ngoài không thèm để ý, mặc bọn chúng van xin hứa hẹn cái gì cũng lờ đi, được một lúc tiếng động bên trong mỗi lúc một nhỏ.
Hơn nữa tiếng sau xe của Trương Thắng tới nơi, vừa xuống xe nhìn thấy mấy người tay lăm lăm dao phay đứng gác phòng bảo vệ, đã được Quách Y Tinh gọi điện báo qua tình hình, không tốn thời gian ở đó, chạy thẳng tới kho lạnh.
Kho lạnh là công ty con của tài chính Bảo Nguyên, trước kia tách riêng nó ra là để nó khỏi phải đóng cái mác Bảo Nguyên bên trên, đồng thời tạo cho người ngoài cảm giác công ty có nhiều sản nhiệp phụ thuộc, phồn vinh thịnh vượng.
Sau khi kho lạnh đi vào hoạt động, Trương Thắng càng phát hiện ra cái lợi khác của phương thức này, vì công ty con tự hạch toán, tự báo và nộp thuế, sổ sách rõ ràng, không bị hỗn hào thu chi với hạng mục khai phát phức tạp do Từ Hải Sinh chủ trì.
Đồng thời công ty con có đại diện pháp nhân riêng, được hưởng thụ các loại chính sách trong kỳ hạn mà chi nhánh không thể, cho nên khi thành lập lò mổ, xưởng gia công thịt, chợ hải sản, Trương Thắng cũng dựa theo hình thức này bố trí, thành lập bốn công ty con. Dù sao cũng do y khống chế cổ phần.
Tuy cả bốn công ty tự chịu lời lỗ, quản lý có pháp nhân độc lập, nhưng lại nằm trong cùng một khuôn viên công ty, kho lạnh cách tòa nhà chính không xa lắm, Trương Thắng lòng như lửa đốt chạy bộ tới, mồ hôi ướt đẫm áo, chợt nghe có người gọi phía sau, dưới ánh trăng có bóng người đuổi theo, tuy không nhìn rõ dung mạo, chỉ cần dựa vào vóc dáng đại khái cũng nhận ra là Chung Tình, liền dừng lại đợi.
Chung Tình nhận được điện thoại của Trương Thắng, liền liên hệ với tập đoàn Bảo Nguyên, phải qua ba bốn người mới tới tay được Trương Nhị Đản, trong điện thoại ồn ào hỗn tạp, hình như đang ở khách sạn dự tiệc. Chung Tình cũng không rõ chuyện thế nào, nhưng cô khéo ăn nói, rốt cuộc cũng câu được vị đại lão này ra.
Trương Thắng trước đó dặn Chung Tình không được tùy tiện xuống lầu là sợ đánh cỏ động rắn, cô cũng rất nghe lời, thấp thỏm đứng bên cửa sổ đợi, thấy xe Trương Thắng tới nơi mới đuổi theo.
Trương Thắng đợi Chung Tình tới gần, hỏi:
- Tìm được Trương lão gia tử chưa?
Chung Tình thở dốc đáp:
- Rồi, ông ấy đang trên đường. Giám đốc, rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Thắng cười lạnh:
- Đợi chị nhìn thấy là sẽ biết ngay thôi.
Hai người tới kho lạnh, thấy mười mấy đại hán đứng đó, đèn bốn phía đã bật hết lên, sáng choang như ban ngày, phản chiếu ánh dao loang loáng trông rợn người, Quách Y Tinh tay cầm đèn pin, vừa thấy Trương Thắng liền chạy lên đón:
- Giám đốc tới rồi, tóm gọn cả lũ, không đứa nào thoát hết..