Chương
“Đợi dị bảo được lấy rồi thì chúng ta sẽ lật tung Hoa Hạ tìm Diệp Lăng Thiên và tiến hành ‘Tài quyết lệnh”
“Cậu ta dám giết con của thẩm phán thì lần này chúng ta tuyệt đối không được để cậu ta sống sót!”
Ở phần bên trong đồi núi Bắc Áo, đây là một khu rừng thần bí và nguyên sơ nhất, Diệp Thiên sóng vai với Thượng Quan Liên Nhược, đi vào trong nơi sâu nhất.
Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được là chung quanh đồi núi Bắc Áo có vô số hơi thở hùng mạnh đang lao tới đây nhưng cậu chẳng hề sợ hãi, bình thản như trước giờ.
Tu vi của Thượng Quan Liên Nhược và cậu chênh nhau quá lớn nên hoàn toàn không nhận biết được có vô số cường giả đương thời đang tới gần. Bà ta vẫn nghiêm túc dẫn đường cho Diệp Thiên, ngọc thạch trong tay tỏa sáng ngày càng rực rỡ, điều này cũng đồng nghĩa là họ cách mục tiêu ngày càng gần.
Cuối cùng, sau vài phút quanh co, hai người tới trước một hang động.
“Diệp Đế Vương, đây là cửa vào mà tôi tìm được, bước qua nó là có thể đi tới Long Môn!”
Thượng Quan Liên Nhược khẽ nói.
“Được!”
Diệp Thiên gật đầu, mắt híp lại, nhìn chằm chằm phía trước.
Cậu cảm giác được rất rõ ràng là linh khí đang trào dâng mạnh mẽ, lan tràn trong hang động này.
“Động tiên lý tưởng quá!”
Diệp Thiên không nhịn được mà cảm thán, dù mấy năm nay, cậu từng đi qua vô số danh sơn di tích cổ, khắp nơi trên thế giới, gặp không ít động tiên nhưng mức độ dồi dào của linh khí nơi này là cao nhất trong số những nơi kỳ lạ cậu từng tới.
“Đồi núi Bắc Áo này đúng là tồn tại không ít thứ bất ngờ!”
Cậu thầm gật đầu, cất bước tiến vào trong hang động.
Thượng Quan Liên Nhược do dự một chút rồi cũng theo vào trong.
Trong hang rất tối nhưng đối với cao thủ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm như Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược thì điều này không mấy ảnh hưởng, hai người đi theo cảm ứng của ngọc thạch, cuối cùng tới một cửa vào có ánh sáng.
Vừa ra khỏi hang, cảnh vật trước mặt sáng rõ. Kích thước của nơi này chỉ có thể chứa hai người nhưng khi đi tới điểm cuối của hang, trước mặt họ là không gian rộng lớn bao la, cỏ thơm um tùm, gợn sóng xanh biếc, một con suối dài mấy trăm mét vuông vắt ngang bất ngờ lọt vào tầm nhìn.
Nó giống như kênh đào Minh Uyên thời cổ dưới ngòi bút của người lạ khi tiến vào chốn đào nguyên, tạo cảm giác như người mới rơi vào chốn bồng lai.
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, dính chặt vào con suối kia.
Nước suối tỏa ra ánh sáng xanh biếc, không thấy điểm cuối nhưng thấy được độ sâu, bên trên còn có hơi nước bốc lên giống như Giao Trì trong tiên cảnh.
“Bà đã gặp được Hắc Long ở đây sao?”
Cậu quay đầu nhìn Thượng Quan Liên Nhược mà hỏi.
“Phải, nơi này chính là Long Môn!”
Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, lúc trước bà ta cũng theo ngọc thạch tới nơi này, cuối cùng có được sự giúp đỡ của Hắc Long, tạo ra Song Tu Tông, từ đó mới tạo thành lời đồn Doanh Môn có rồng ngã xuống.
“Diệp Đế Vương!”, bà ta bỗng lên tiếng: “Cậu tìm Long Môn để làm gì?”