Chương
Nghĩ đến đây, mọi người đều hít sâu sợ hãi, có thể hội tụ cao thủ mạnh nhất trên thế giới dùng cho mình, đây chính là chỗ đáng sợ chân chính của viện trọng tài. Chẳng trách bọn họ có thể tung hoành thế giới mấy trăm năm không đổ, ngay cả những nước lớn đương thời như Hợp chúng quốc, Hoa Hạ, Sa Nga cũng phải kiêng dè.
“Soạt!”.
Một quyền mạnh mẽ đánh tới, Diệp Thiên ở bên dưới chỉ điểm ngón tay ra.
“Vù!”.
Gió tạo thành từ chỉ tay xuyên thủng không gian, chạm vào nơi yếu nhất bên dưới quyền ấn, một chỉ một quyền đối chọi nhau trên không trung, đồng loạt đình trệ.
Nhìn thấy chỉ một người ra tay mà thế tấn công của Diệp Thiên đã bị chặn lại, Diệm Linh Cơ lập tức cười nhạt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là không biết trời cao đất dày!”.
Bà ta xòe tay ra, lần lượt chỉ vào từng bóng người đứng bên cạnh.
“Bất cứ ai trong mười hai người bọn ta cũng đủ để ngự trị bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Tuy trước kia cậu đã giết chết Rivers và Orianna, nhưng trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán, bọn họ cũng chỉ ở cấp bậc hạng trung và thấp. Cậu chẳng qua chỉ đánh thắng bọn họ mà mơ có thể một mình đối địch với bọn ta hay sao?”.
“Đối địch với các người?”.
Diệp Thiên hờ hững lắc đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Bà nói sai rồi, không phải tôi muốn đối địch với các người!”.
“Cái tôi muốn là giết chết tất cả các người!”.
Tất cả mọi người im lặng, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên. Chốc lát sau, trong mắt mười hai vị Trưởng thẩm phán đều ánh lên lửa giận.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay bọn ta sẽ cho cậu biết sự đáng sợ chân chính của viện trọng tài!”.
Poru thay đổi ánh mắt, đạp chân, một quyền nữa đánh xuống. Quyền sau đẩy quyền trước, chồng điệp lên nhau, đè xuống Diệp Thiên.
Diệp Thiên đạp chân ra sau nửa bước, vẫn dùng một ngón tay đón đỡ. Hai luồng sức mạnh hung hãn đối chọi giằng co, xé rách hư không.
Đúng lúc đó lại có một người bay ra, áo quần trên người bị sức mạnh thổi tung lên, từ bên sườn đánh về phía Diệp Thiên với tốc độ vượt trên tốc độ âm thanh.
“Thiếp Sơn Kháo!”.
Chỉ nghe một tiếng hét lớn vang lên, không gian xuất hiện những gợn sóng. Ông ta nghiêng một bên người tông đến, giống như một bức tường khổng lồ vô hình hiện lên trên không trung.
Đây cũng là một cao thủ luyện thể, tên là Ike, rất lâu về trước đã thành danh ở vùng Bắc Phi, từng dùng xác thịt chặn một xe chuyên dùng chở hàng chạy nhanh như tên bắn. Mỗi một bộ phận trên người ông ta đều hóa thành vũ khí cứng rắn, với cú tông này đủ khiến một vị siêu phàm thần phẩm nát người.
“Thú vị!”.
Diệp Thiên khẽ cười thành tiếng, bỗng giơ bàn tay lên, chỉ lực của cậu tăng vọt, nâng hai luồng quyền kình lên từ xa.
Cơ thể cậu được giải phóng lập tức giậm chân, cũng nghiêng bả vai về phía trước, đâm về phía Ike.
Hai người vai đối vai, va chạm trực diện với nhau.