Chương
Danh tiếng của Diệp Thiên trong viện trọng tài không thua kém bất cứ ai trong bọn họ, hầu như các cao thủ của viện trọng tài đều nghe danh Diệp Thiên như sấm đánh bên tai.
Điều này không phải chỉ vì Diệp Thiên là kẻ địch nhất định phải giết chết của viện trọng tài, mà còn là vì cậu quá mạnh.
Trong lịch sử mấy trăm năm của viện trọng tài, bọn họ đã chứng kiến sự hưng suy của mấy thời đại, thậm chí đằng sau chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai đều có bọn họ thúc đẩy ở phía sau.
Mạnh như giáo triều ở Tây Âu từng kéo dài đến đại lục Âu – Á, nắm giữ chính quyền của mấy quốc gia, cuối cùng cũng bị cưỡng chế đóng cửa dưới sự áp bách của viện trọng tài. Giáo hoàng nhiệm kì trước đã bị một trong mười sáu Thẩm phán vương giết chết trước mặt ba nghìn môn đồ của giáo triều.
Từ đó, viện trọng tài đã trở thành thế lực bá chủ cấp bậc thế giới, đủ để sánh ngang với các nước lớn đương thời. Trong mấy trăm năm viện trọng tài kiểm soát thế giới, chưa từng có cao thủ nào có thể bình an vô sự dưới sự vây giết của bọn họ.
Ngay cả Long Hoàng từng đứng trên đỉnh cao Hoa Hạ, một mình đánh bại vô số anh hào, cũng bị các Thẩm phán vương hợp sức vây giết, buộc ông ta phải trốn đi.
Trong mười năm trở lại đây, Diệp Thiên lại là nhân vật khó giải quyết nhất đối với viện trọng tài.
Viện trọng tài đã lần lượt cử đi ít nhất là ba bốn nhóm người đến giết Diệp Thiên, nhưng cuối cùng lại bị cậu quét sạch, chiến đấu là thắng. Đến bây giờ Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững giữa đất trời, còn viện trọng tài thì lại tổn thất vô số cao thủ dưới tay cậu, thậm chí ngay cả con của thẩm phán cũng không tránh khỏi cái chết.
Bởi vì những chuyện này, viện trọng tài đã xem Diệp Thiên là kẻ dị giáo, giết chết không tha. Những người Trưởng thẩm phán chức cao như bọn họ cũng phải nghiêm túc đối đãi với cậu.
Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại có thể sở hữu thực lực giết chết Trưởng thẩm phán, hơn nữa còn giết hết ba người.
“Diệp Lăng Thiên, là viện trọng tài bọn ta xem thường cậu rồi!”.
Một người đứng bên cạnh Diệm Linh Cơ đeo kiếm lớn sáng trắng, vóc dáng to cao, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên.
“Trước kia, bọn ta chỉ xem cậu là võ giả thiên tài mới xuất hiện, không sử dụng sức mạnh chân chính để đối phó cậu, nhưng không ngờ trì hoãn hết lần này đến lần khác lại để cậu trưởng thành đến mức này”.
“Ba người nhóm Rivers hợp lại cũng bị cậu giết chết, Long Hoàng năm xưa cũng chưa chắc có thể làm được đến thế. Cậu đúng là thiên tài võ thuật xuất sắc nhất trong vòng trăm năm trở lại đây của Hoa Hạ!”.
“Nhưng cậu yên tâm, bọn ta sẽ không phạm phải cùng một sai lầm!”.
Ông ta vừa dứt lời, đưa ngang kiếm ánh sáng trước mặt, khí tức quanh người cô đọng dày đặc, đã có sát ý ngưng tụ.
“Kiếm Quang Minh? Người này là Thần Tử Tây Âu của trước kia, Seuss”.
Vương Trọng Xuân lẩm bẩm, giọng nghiêm trọng vô cùng.
“Diệp Lăng Thiên, Jessifer thiêu đốt thần hồn của mình, mở ra lối đi không gian triệu tập mười hai người bọn ta tới đây, có thể thấy quyết tâm phải giết chết cậu của ông ta!”.
“Hôm nay, trừ khi thần tiên tới đây, nếu không cậu chắc chắn sẽ chết!”.
Sau lưng Seuss, lại một người nữa bước ra. Ông ta khoác một chiếc áo thật dài, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ cặp răng nanh, hai mắt giống như hố đen, con ngươi hẹp thẳng.
“Điện chủ Thí Thần Điện, Douglas?”.