Chương
“Bây giờ cô biết không thắng được tôi thì muốn tôi tha mạng cho cô, lẽ nào không cảm thấy buồn cười sao?”
Diệp Thiên lại uống cạn một ly, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Nếu như tối nay cô đã đến đây rồi thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả giá, làm sát thủ cũng có rủi ro mà”.
“Diệp Lăng Thiên tôi đây tung hoành khắp nơi, trước giờ tôi chưa từng mở lòng từ bi với người muốn giết tôi, muốn sống thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của cô thôi”.
Đàm Băng Băng cười đau khổ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Đối mặt với Diệp Thiên giống như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to gió lớn trên biển rộng mênh mông, đến cả dũng khí ra tay cô ta cũng không có.
Còn bọn Lâm Thư ở bên cạnh thì ai nấy cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Diệp Lăng Thiên?”
Đặc biệt là Lâm Thư, có thể nói cậu ta là người biết rõ nhất về giới thượng lưu ở thủ đô trong số những người ở đó, mà hơn một tháng gần đây, cái tên được đồn đại nhiều nhất và được quan tâm nhất trong giới thượng lưu ở thủ đô chẳng phải là Diệp Lăng Thiên đó sao?
Một số sinh viên đại học hơi có gốc gác đang đứng bên cạnh Lâm Thư đều thốt lên kinh ngạc.
“Diệp Lăng Thiên? Lẽ nào cậu ta chính là anh hùng tuyệt thế đã một mình dẹp hết bốn khu của nhà họ Giang, ép bảy đại tướng phải cúi đầu, ba bí thứ tỉnh bị cắt chức chờ điều tra đó sao?”
Mặc dù chuyện xảy ra ở Trung Hoa Các trước đây đã bị mấy người Lương Long Đình ra lệnh giữ kín nhưng cuối cùng vẫn có một vài tin bị lộ.
Mặc dù tam sao thất bản nhưng vẫn không thể ngăn được nhiều người biết, để đối phó với một người thanh niên, nhà họ Giang đã mời bảy vị tướng tinh và ba vị đại sứ biên cương.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là một mình người thanh niên đó đã giẫm bẹp bốn khu của nhà họ Giang, hơn nữa, còn đá nhà họ Giang ra khỏi thủ đô, lệnh trong vòng mười năm không được phép đặt chân vào thủ đô nửa bước. Tên của người thanh niên đó là Diệp Lăng Thiên.
Liên kết với phong thái áp đảo cả hội trường của Diệp Thiên bây giờ, còn cả việc tay không biến ra rồng, lấy rượu từ xa thì bọn họ gần như không còn nghi ngờ gì nữa. Người thanh niên giản dị đang ngồi trên ghế sofa tựa chính là nhân vật truyền kỳ với uy danh chấn động cả thủ đô đó.
Lâm Thư bủn rủn chân, té ngồi xuống sàn, mồ hôi rớt như mưa.
Lúc nãy cậu ta còn muốn gây rắc rối cho nhân vật lớn đó nữa cơ, còn muốn anh đổi chỗ với Bành Lượng.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như Diệp Thiên nghiêm túc với cậu ta thì chỉ cần một câu nói thôi, e rằng cậu ta sẽ phải chết không chỗ chôn thây ngay.
Ánh mắt Mộ Dung Đoạn đầy vẻ đố kỵ và hoảng sợ, nấp ở một góc, không dám lên tiếng. Cậu ta tự xưng mình xuất thân trong nhà họ Mộ Dung, cao hơn người khác một bậc, nhưng tất cả sự kiêu ngạo và chỗ dựa của cậu ta chẳng là gì đối với Diệp Thiên cả.
Đàm Băng Băng đã nghe ra được ý muốn giết chết cô ta từ trong câu nói của Diệp Thiên, cô ta cười mếu và dang rộng hai tay.
“Tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi, không muốn đối đầu với Diệp Đế Vương, càng không phải đối thủ của Diệp Đế Vương”.
“Bây giờ tôi đã không còn ý muốn phản kháng nữa, nếu như Diệp Đế Vương muốn ra tay với một người không hề có ý đối địch với mình, vậy anh muốn giết thì cứ giết đi”.
Cô ta không hề phòng ngự, giữ tư thế như để Diệp Thiên tùy ý định đoạt.