Chương
Đàm Băng Băng trong tư thế vô cùng xinh đẹp quỳ xuống trước Diệp Thiên không chút do dự.
Sát thủ tuyệt sắc quen với việc ám sát người khác lúc này đang quỳ xuống trong bộ dạng để mặc cho Diệp Thiên nắm quyền sinh sát trong tay.
Ripper xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ lại chủ động khụy gối, cầu xin làm đầy tới sao? Chuyện này dù có truyền ra ngoài thì có lẽ mọi người cũng đều cho rằng chỉ là truyện cười.
Nhưng chẳng có ai biết được tình hình mà Đàm Băng Băng phải đối mặt lúc này.
La Võng là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất trong thế giới hắc ám. Tổ chức này không chỉ mạnh mà còn tàn khốc như địa ngục.
Để có thể giữ được những sát thủ mạnh nhất, bất kỳ một sát thủ nào gia nhập vào La Võng cũng đều phải chấp nhận quy tắc hà khắc ở đây, không ai có ngoại lệ, đó là không cho phép thất bại.
Tối nay cô ta cùng Barret đều tới ám sát Diệp Thiên, nhưng tới cuối cùng Barret bại trận, cô ta thì không có dũng khí ra tay nên chủ động thông báo bí mật trong nội bộ của La Võng cho Diệp Thiên, điều này đồng nghĩa với việc thất bại cộng thêm phản bội.
Với thủ đoạn của La Võng, muốn tìm được cô ta thì dễ như trở bàn tay. Nếu sát thủ trong đó mà muốn giết thì cô ta chẳng có đường trốn thoát.
Cô ta gánh vác quá nhiều thứ nên không thể để bị giết bởi La Võng được, vừa rồi trận chiến của Diệp Thiên và Huyết Ma đã giúp cô ta có thêm hi vọng.
Muốn bảo vệ được tính mạng trước đòn trừng trị của La Võng thì phải tìm một chỗ dựa có thể đối kháng được với tổ chức đó. Rõ ràng Diệp Thiên là sự lựa chọn duy nhất.
Trạng thái lúc này của Đàm Băng Băng, dù là bất kỳ người đàn ông nào thì có lẽ cũng phải dao động trước lời thỉnh cầu của cô ta. Chỉ có Diệp Thiên là ngoại lệ. Cậu vẫn lạnh lùng, không hề xao động.
“Làm đầy tớ của tôi sao?”
Cậu búng ngón tay, lắc đầu: “Trước giờ tôi một mình đến một mình đi, không cần đầy tớ phục vụ!”
“Hôm nay không giết cô đã là sự nhân từ của tôi rồi, cô có thể đi được rồi!”
Diệp Thiên nói xong, đang định rời đi thì Đàm Băng Băng bỗng ngẩng đầu, tiếp tục nói.
“Tôi không chỉ có thể làm đầy tớ mà mọi thứ của tôi bao gồm cả cơ thể đều giao cho cậu!”
“Còn nữa, trước đó, tôi đi Trung Đông tham giao vào buổi họp của La Võng thì vô tình phát hiện ra một nơi thần linh mật tàng của Tây phương có từ hàng trăm năm trước. Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi đi theo cậu, bảo vệ tôi thì tôi có thể dẫn cậu đi!”
Giọng điệu của cô ta vô cùng thành thật và khẩn cầu khiến Diệp Thiên phải khựng bước.
“Một nơi có thần linh mật tàng sao?”
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn chăm chăm. La Chiến Uyên và Cố Trường Bình cũng tái mặt.
“Đó là gì vậy?”
Diệp Thiên lên tiếng.
Thấy Diệp Thiên có hứng thú, Đàm Băng Băng thở phào. Cô ta không hề đứng dậy, chỉ tiếp tục nói: “Thần linh chính là cách gọi mà Phương tây dành cho người có tu vi mạnh. Người đạt tới cảnh giới này, thậm chí còn vượt qua cả vương cấp nữa. Đông phương mình thì người có tu vi tương đương được gọi là tiên nhân!”
“Diệp Thiên khẽ dao động ánh mắt: “Vượt qua vương cấp sao?”
Vương cấp đã được coi là vị trí chúa tể thế giới rồi, có thể kiểm soát cả thế giới thậm chí là cả nền chính trị của một nước.
Vậy mà Đàm Băng Băng nói trên vương cấp còn có cả một tầng bậc cao hơn tồn tại.