Chương
Trong Ám Bộ có một vị đứng đầu, là người tạo ra Ám Bộ, ông ta biết rất rõ, thực lực của đối phương đạt tới mức độ nào. Nhưng theo như những gì ông ta biết thì người đứng đầu của Ám Bộ chỉ là một người luyện võ thuần túy, mặc dù lực tinh thần sẽ tăng lên theo tu vi nhưng không thể nào mà có thể bao trùm thiên hạ, tỏa khắp bốn phương tám hướng như thế này.
Chỉ có Diệp Tinh là im lặng không nói gì. Cậu ta vừa từ đại học Thủ Đô trở về, bất ngờ gặp Hoa Lộng Ảnh nên biết được thông tin Diệp Thiên đã quay trở lại.
Theo suy đoán của cậu ta, thì lực tinh thần cực mạnh này tới tám, chín phần là của Diệp Thiên.
“Anh Thiên, anh lại trở nên mạnh hơn rồi sao?”
Nhìn bản thân vẫn đang nỗ lực gia tăng tu vi, sớm tối rèn luyện để đạt tới siêu phàm như mình thì cậu ta không khỏi lắc đầu và cảm thấy thê thảm.
Những người kinh ngạc như Diệp Sơn không chỉ có các cao thủ luyện võ của ba nhà mà còn cả những sát thủ đang núp trong bóng tối.
Những người này, không ngoại lệ, đều là người của La Võng.
Thực lực của bọn chúng không đều. Người mạnh nhất đạt cấp Sát, yếu nhất là cấp Tuyệt. Giải thưởng dành cho việc giết Diệp Thiên lần này quá cao nên ai cũng muốn xâm nhập vào thủ đô để tìm kiếm cơ hội cho mình.
Dù sao thì Diệp Thiên cũng đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Nếu như có thể giết chết được Diệp Thiên thì không chỉ có thể báo thù mà còn có thể nhận được danh tiếng cực lớn, có thể nói là một bước lên trời.
Sát thủ, vốn sống dựa vào danh tiếng. Danh tiếng càng lớn thì địa vị trong giới sát thủ ngày càng cao.
Trận chiến của Diệp Thiên và Huyết Ma ở Yến Sơn đã khiến không ít người cảm nhận được. Khi khí tức của Huyết Ma tan ra những sát thủ vốn định ra tay với Diệp Thiên bỗng rut lui như thủy triều rút nước, không còn dám coi cậu là kẻ địch nữa.
Nhưng lúc này khi Diệp Thiên phóng lực tinh thần thì khiến đám đông bỗng cảm thấy căng thẳng.
Trên con đường hộp đêm đông nghịt người, dù đã là nửa đêm nhưng vẫn còn rất nhộn nhịp. Một người thanh niên đội mũ lưỡi trai đang đi xuyên qua đám đông.
Khoảnh khắc mà lực tinh thần của Diệp Thiên phóng ra thì người này cũng tái mặt rồi rảo bước đi vào trong một con hẻm nhỏ, đạp tường và lao lên trời.
Phía Bắc đường Phong Diệp, một người phụ nữ gù lưng ăn xin đang lết chân khập khiễng giơ bát với người qua đường với vẻ run rẩy, người có lòng tốt thì đều móc ra vài đồng tiền lẻ vứt vào trong cái bát.
Đúng lúc mọi người đang nhìn người này với vẻ tội nghiệp và còn bị tàn tật thì bỗng người này lao về phía trước với tốc độ còn nhanh hơn cả quán quân chạy bộ quốc tế và biến mất khiến người khác kinh hoàng.
Một người thanh niên mặt trắng bệch đang ôm hai cô gái trong lòng. Mỗi người một vẻ, ai cũng muốn hấp dẫn và muốn nhận được sự chú ý của người này.
Người có sắc đẹp nổi trội nhất giả bộ đứng dậy rồi té ngã, đang định sà vào lòng thanh niên kia thì nào ngờ thanh niên này tái mặt, nổi giận đẩy cô ta ra ngoài sau đó lao vào tường như một chiếc xe tăng.
Tấm tường cách li dày cả nửa mét của quán bar bỗng xuất hiện một cái lỗ. Còn bóng hình của người thanh niên kia thì dần biến mất trong màn đêm khiến cho những cô gái trong phòng hét lên và tưởng là gặp phải ma.
Tương tự, ở khắp nơi trong kinh thành đều sục sôi như vậy.
Trên đỉnh Yến Sơn, Diệp Thiên đạp không trung, lực tinh thần bao trùm tất cả đã sớm khóa chặt toàn bộ những kẻ lạ.