Chương
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ngạo nghễ giữa không gian.
“Ông đã đạt tới cảnh giới bán vương, mạnh hơn cả Huyết Ma thì hãy phóng ra lĩnh vực của ông đi.
“Tôi đã gặp lĩnh vực của Huyết Ma rồi, hi vọng lĩnh vực của ông không khiến tôi thất vọng.
Ẩn Gia bật cười.
“Ha ha!”
“Diệp Lăng Thiên cậu là người đầu tiên nói với tôi như vậy trong hàng trăm năm qua đấy!”
Một giây sau, ông ta đanh mặt, khuôn mặt lạnh giá.
“Nếu cậu đã muốn xem lĩnh vực của tôi thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Ông ta vừa dứt lời thì chân đạp mạnh.
Chỗ chân ông ta, một luồng sức mạnh tỏa ra. Phía dưới, bỗng có một bông hoa sen băng xuất hiện.
Ban đầu là nụ hoa, nhưng mỗi một bước chân bước đi thì bông hoa sen lại nở ra thêm một chút, cho tới khi đi được tầm chín bước thì bông hoa sen đã nở hoàn toàn tạo thành một đài hoa xinh đẹp.
“Diệp Lăng Thiên, để cậu được thấy, lĩnh vực cuối cùng mà tôi đã lĩnh ngộ!”
Kỷ băng hà!
Ấn Giả khẽ gầm lên. Những người phía dưới chỉ cảm thấy hoa mắt, trên cao hàng trăm mét là một thế giới băng giá khác biệt hoàn toàn với xung quanh được hình thành.
Nó giống như một vương quốc được hình thành từ băng. Đâu đâu cũng kết băng, trong không gian hàng trăm thước đều là băng, đến cả không khí cũng kết băng, không hề có sự sống. Tất cả đều lộ ra vẻ thê lương và chết chóc.
Thế giới băng xuất hiện đột ngột một cách quá mơ hồ giống như thành phố dưới biển. Thế nhưng lớp khí lạnh hàng chục thước nhuốm trên đỉnh nhà thờ kia thì đã chứng tỏ cho sự chân thực của nó.
“Sức mạnh gì vậy?”
Hai chị em nhà họ Lâm chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Họ dụi mắt, cảm thấy không thể tin vào những gì trước mặt.
Bọn họ gia nhập Nam Long Nhận, đương nhiên không còn cảm thấy xa lạ với thế giới võ thuật nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng là người luyện võ lại có thể đạt tới trình độ này.
Giơ tay lên là có thể khóa chặt trời đất, tạo ra một thế giới thu nhỏ không thuộc về thế tịch, thay đổi môi trường và cấu tạo, đây chẳng phải là điều mà chỉ có thần linh, tiên nhân mới làm được sao?
Ấn Giả dùng một tay siết chặt, bông hoa sen bằng đá dưới chân ông ta nở ra. Thế giới băng đá trước mặt đã bao trùm toàn bộ lên Diệp Thiên.
cả ông ta và Diệp Thiên đều ở trong thế giới đó. Ồng ta chính là chúa tế trong thế giới này.
Diệp Thiên đạp lên một tảng băng vững chắc, nhìn thế giới xung quanh. Đôi mắt không hề dao động.
“Kỷ băng hà chính là lĩnh vực của ông sao?”
Ấn Giả đứng cách Diệp Thiên tầm chục mét, ông ta chỉ nhếch miệng cười.
“Đúng vậy, đây chính là Kỷ băng hà, một lĩnh vực có thể chôn lấp bất kỳ truyền kỳ nào!”
Ồng ta đanh mắt, không còn khách khí nữa, chỉ xoay tay.
“Cầu băng!”
Trong thế giới băng giá, bốn phương tám hướng lấy Diệp Thiên làm trung tâm đều hình thành nên những quả cầu băng to tầm chục thước giống như cơn mưa lao về phía Diệp Thiên một cách điên cuồng.