Chương
“Nghe khẩu khí của cậu, hình như cậu đã biết chúng tôi ở Yellen?”.
Diệp Thiên mỉm cười, nhìn lướt qua bảy người họ, bình thản nói: “Người của viện trọng tài đều mang một thứ mùi thối nát, cho dù cách xa nghìn dặm, tôi cũng có thể cảm nhận được. Bảy người bán vương các ông đến Yellen này, sao tôi lại không biết được chứ?”.
Cậu chỉ vào Ẩn Giả, không biểu lộ điều gì.
“Ấn Giả hẹn tôi đấu ở nhà thờ Thánh Thành cũng là nhờ các người ở trung gian xúi giục, là chủ ý của các người phải không?”.
Bảy người bán vương của viện trọng tài nghe vậy đều cứng đờ mặt. Ấn Giả cũng cảm thấy kì lạ, không kìm được lên tiếng hỏi: “Cậu đã biết tôi cố ý dẫn cậu đến đây, cũng biết sự có mặt của bảy người họ, vậy mà cậu còn dám đến?”.
Diệp Thiên nhún vai, không hề để tâm: “Nếu tôi không đến thì sao khiến các người xuất hiện được?”.
Cậu nhếch mép cười, vẻ mặt quỷ quyệt.
“Các người không xuất hiện, tôi đi tìm từng người thì phiền phức quá. Bây giờ các người đều tụ tập ở đây, tôi giải quyết một thể không phải nhẹ nhàng hơn sao?”.
Cậu vừa dứt lời, tám người ở phía trước đều đổi sắc mặt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu mạnh miệng thật!”.
Mắt Dĩa lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mơ hồ có chút giận dữ.
“Cậu đã biết chúng tôi tụ tập ở đây mà còn dám đến, thật khiến tôi khâm phục dũng khí của cậu!”.
“Cậu còn dám ngông cuồng nói rằng một mình cậu giải quyết tất cả chúng tôi, lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi giống như đám ngu xuẩn Gullit kia sao?”.
ông ta bước tới trước một bước, chân nguyên trên người bùng phát, khiến tầng mây trên bầu trời đêm cuồn cuộn không dứt.
“Mười lăm Trưởng thấm phán mà cậu giết lúc trước chỉ xếp dưới cùng trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán của viện trọng tài chúng tôi mà thôi. Điện chủ trước kia của Thí Thần Điện xếp hạng cao nhất cũng chỉ đứng thứ mười, cậu cho rằng có thể giết chết đám người vô dụng đó là viện trọng tài không ai địch nổi cậu sao?”.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay cậu phải trả giá cho sự ngông cuồng của cậu!”.
Giọng nói ông ta vừa dứt, đám Gulagas, Muffit, Watts ở bên cạnh đồng thời bước tới một bước, một luồng sát khí lập tức cuốn qua đất trời.
Đám đông bên dưới đều có thể cảm nhận được uy lực ngang tàng bao trùm màn đêm. Ngay cả chim bay cũng chọn bay thấp bên dưới, kêu la thảm thiết tránh xa nhà thờ Thánh Thành. Nơi này đã trở thành một nơi cấm bay.
“Thế sao?”.
Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu, không đáp lại, dáng vẻ không hề xem trọng tám người này.
Ấn Giả lau đi vết máu bên khóe miệng, đứng thẳng người dậy.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là thiên tài mạnh nhất mà tôi từng gặp trong hơn một trăm năm qua, cho dù là Long Hoàng năm xưa cũng không sánh bằng cậu!”.
“Hôm nay, một mình tôi đấu với cậu là tôi đã thua, nhưng tôi là sát thủ, thiên chức của sát thủ là không tiếc bất cứ giá nào giết chết mục tiêu!”.
“Tôi và cậu là kẻ địch, viện trọng tài với cậu cũng là kẻ địch. Kẻ địch của kẻ địch là bạn, cho nên hôm nay, tôi sẽ hợp tác với bảy người họ giết cậu!”.
Ông ta dứt lời, Dia bỗng vung tay, bóp vỡ một bình chất lỏng màu lam nhạt, ném lên người Ấn Giả.
Ấn Giả hít sâu một hơi, chất lỏng màu lam nhạt hóa thành những luồng khí xoáy, được ông ta hít vào cơ thể. Khí tức của ông ta được mở rộng thêm trong nháy mắt, sắc mặt trắng bệch trở nên hồng hào, khí tức băng lạnh quanh người ông ta trở nên dày hơn.