Chương
Người săn ma trẻ nhất đó nở nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt rồi nhìn thẳng vào Diệp Thiên và nói: “Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, tôi đã giấu kỹ tu vi của mình đến vậy rồi, mấy vị Vương Thượng còn dùng biện pháp, giúp tôi che giấu một phần tu vi, nhưng lại bị cậu nhìn ra ngay”.
Ngay sau đó, giọng nói của ông ta đã trở nên nghiêm nghị và bá đạo.
“Cậu nói không sai, tôi đã lên vương cấp rồi”.
Sau khi ông ta cất giọng nói thì không gian xung quanh liền lập tức sụt lún, cảm giác bị dồn ép vô hình tràn ngập khắp nơi trong không khí, khiến mấy vị bán vương đã bị thương nặng không sao ngẩng đầu lên nổi. Không gian trên đầu ông ta nứt ra thành một lối đi, dẫn thẳng lên trời.
Cửa sổ của rất nhiều công trình ở phía dưới, cách đó cả trăm trượng đều nổ tan tành, rất nhiều công trình lớn đều đổ sập, giáo đường của thánh thành bị sập mất một nửa, sức mạnh chân nguyên vô cùng tinh túy bộc phát.
Chân nguyên đó khác hẳn so với chân nguyên chưa chuyển hóa hết hoàn toàn của đám người Dia mới ở cấp bán vương tam chuyển, đấy là sức mạnh chân nguyên thật sự, vô cùng thuần túy, hai bên khác hẳn một trời một vực.
Chỉ có một chút chân nguyên lộ ra thôi mà đã bằng với đòn tấn công khi dốc toàn lực của đám Dĩa rồi.
“Đấy là sức mạnh của vương cấp thật sự sao?”
Ẩn Giả nhìn Neil Wodos chằm chằm, năm mươi năm trước, ông ta đã từng may mắn được gặp qua một vương cấp nhưng đối phương đã có tuổi, gần đất xa trời, không còn lẫy lừng như xưa nữa. Nhưng so với vương cấp lớn tuổi đó thì bây giờ Neil Wodos chỉ có hơn chứ không có kém, chân nguyên ngưng luyện, khắp người tràn đầy sức sống mãnh liệt, khiến ông ta không thể không thở dài.
Đấy chính là cảnh giới mà ông ta luôn khao khát có được, nhưng rõ ràng Neil Wodos nhỏ hơn bọn họ đến mấy chục tuổi, vậy mà lại đi trước bọn họ một bước, bước vào hàng ngũ những người từng là chủ của thế giới.
“Không ngờ là vương cấp thật”.
Đàm Băng Băng chưa từng nhìn thấy vương cấp thật sự, cô ta cũng chỉ nghe nói trong nội bộ của La Võng có vương cấp thật sự nhưng lại không ngờ hôm nay mình lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Cô ta liếc nhìn Neil Wodos rồi sau đó nhìn sang Diệp Thiên.
Đứng trước chân nguyên ngút trời đang bộc phát của Neil Wodos, Diệp Thiên không hề lùi bước, ánh mắt bình thản và xa xăm, không chút lăn tăn. Cô ta bất giác nhớ lại cảnh lúc mình quyết định nhận Diệp Thiên làm chủ.
Lúc đó suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản, đó là cô ta muốn có được chổ dựa cỏ thể sánh ngang với La Võng, và bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời để kiểm nghiệm xem Diệp Thiên có có được khả năng đó hay không.
Nếu như khi đứng trước một vương cấp thật sự mà Diệp Thiên vẫn có khả năng giành được chiến thắng thì xem như cô ta đã cược đúng chỗ rồi.
Diệp Thiên giết chết bốn người và làm bị thương ba người trong số bảy vị bán vương tam chuyển chỉ với một chiêu, cậu không để tâm đến ba người còn lại đó nữa mà xem họ như vật trang trí.
Cậu chỉ cười với Neil Wodos mà thôi.
“Từ lúc tôi biết được vương cấp, tôi đã muốn được giao đấu với vương cấp thật sự rồi, đáng tiếc không có cơ hội gặp được”.
“Hôm nay, tôi cũng muốn xem thử, vương cấp thật sự có gì khác biệt”.
Cậu lắc nhẹ cổ, năm ngón tay nắm lại rồi mở ra, tiếng “rắc rắc” vang lên trên bầu trời đêm.
Cậu gặp phải vương cấp thì càng muốn chiến đấu hơn, từ lâu cậu đã muốn trải nghiệm thử, rốt cuộc chân nguyên của vương cấp và Phệ Thiên Huyền Khí của cậu có khác biệt hay không.