Chương
“Là thầy ạ?”
Ông ta không ngờ, người thầy đã ẩn thế hàng trăm năm qua đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Người thần bí mặc đồ đen chính là thầy của ông ta, là người săn ma nhiệm kỳ trước.
Người mặc đồ đen khẽ gật đầu với ông ta, sau đó quay qua nhìn Diệp Thiên và cảm thấy kinh ngạc.
“Trẻ măng mà lại có tu vi như vậy, hơn nữa còn là thần võ song tu, đúng là thiên tài!”
Diệp Thiên dần trở nên điềm nhiên. Cậu nhìn chăm chăm người mặc đồ đen và nhếch miệng cười châm trọc.
“Lại thêm một người vương cấp nữa à?”
Đêm nay, cậu đã gặp ba vị vương cấp, hơn nữa cậu cảm thấy người đội nón này có tu vi cao hơn của Neil rất nhiều.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên của cậu có thể đuổi giết được Neil. Vậy mà một chiêu của người mặc đồ đen đã đánh bại được nó, rõ ràng là tu vi đã vượt xa vương cấp của Neil rất nhiều.
Diệp Thiên lập tức bừng tỉnh. Người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện thì rất có khả năng chính là một trong những người thuộc cảnh giới vương cấp của hàng trăm năm trước và là người may mắn sống sót trong trận chiến vương cấp năm xưa.
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Thiên một hồi lâu sau đó quay qua nhìn Neil.
“Neil, khi xưa tôi đưa cậu vào trong giáo triều với ý bồi dưỡng cậu trở thành người săn ma ưu tú nhất vậy mà giờ cậu đang làm cái gì vậy?”
“Trở thành chó cho viện trong tài không nói lại còn giúp viện trọng tài làm mưa làm gió trên thế giới, sử dụng nhẫn mà giáo hoàng tặng cho cậu để làm trò hỗn xược, cậu có xứng với những gì tôi dạy không? Xứng với sự bồi dưỡng của giáo triều dành cho cậu không?”
Đôi mắt ông ta lạnh lùng và ánh lên sự phẫn nộ.
“Nếu không phải vì cậu có nhẫn hiền giả, nếu như không phải cậu có danh tiếng người săn ma thì tôi đã không chặn lưỡi kiếm lực tinh thần đó cho cậu rồi!”
Neil cảm thấy xấu hổ, lập tức quỳ xuống và không nói được gì.
“Thầy…”
“Ngậm miệng, cậu không còn tư cách gọi tôi là thầy nữa!”, người mặc đồ đen gầm lên, một tay xoay vòng sau đó thu lại chiếc nhẫn mà Neil đã đeo sáu mươi năm qua.
Làm xong, ông ta mới quay qua Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, dù tôi ở ấn đã lâu những cũng nghe qua danh tiếng của cậu!”
“Tôi không phải là người của viện trọng tài, không có liên quan gì đến nơi đó cả. Nhưng tối nay tôi muốn thương lượng với cậu, mong cậu tha cho nghịch đồ của tôi?
Lại thêm một vị vương cấp xuất hiện, Diệp Thiên trông vô cùng thản nhiên, không chút dao động.
Cậu liếc nhìn người mặc đồ đen, lạnh lùng lắc đầu.
“Tha cho ông ta, không thể!”
“Muốn giữ mạng của ông ta thì phải xem khả năng của ông đến đâu!”
“Muốn giữ được mạng của ông ta thì phải xem năng lực của ông tới đâu!”
Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén tạo ra một lưỡi kiếm từ lực tinh thần và tập trung ngay trên đỉnh đầu.
Người săn ma vừa mới hiện thân lập tức co rụt đồng tử và trầm giọng.