Chương
Người thần bí cảm giác được khí tức của Neil Wodos ở phía xa càng lúc càng yếu, đang tan biến nhanh chóng, ngay cả khí tức thần hồn cũng bị thiêu đốt sạch sẽ. Ông ta càng cảm thấy tức giận và hoảng sợ, lên tiếng hỏi Diệp Thiên.
“Thủ đoạn gì à?”.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Từ khi ông ta bị lưỡi kiếm bằng sức mạnh tinh thần của tôi chém trúng thì đã định trước là người chết!”.
Đây đúng là sát chiêu bậc nhất của sức mạnh tinh thần. Một khi bị sức mạnh tinh thần của cậu chạm phải, trừ khi là tồn tại có sức mạnh tinh thần hoặc thực lực cứng mạnh hơn cậu, hoặc có thể đối kháng với cậu, nếu không, khi bị dấu ấn sức mạnh tinh thần của cậu quấn lên thì dù có chạy đến chân trời góc biển, chỉ cần một ý nghĩ của cậu là có thể khiến sức mạnh tinh thần bùng
nổ, hóa thành mảng lửa, cắn nuốt mọi thứ của kẻ địch.
Mặc dù Neil Wodos là tồn tại vương cấp, nhưng cũng chỉ là vương cấp mới lên, tu vi vẫn còn thua kém những vương cấp lâu năm nhiều lắm. Hơn nữa, ông ta không phải người tu luyện sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần cũng không mạnh được bao nhiêu. Thế nên Diệp Thiên đánh ông ta bị thương trước, sau đó biến ông ta thành tro bụi chỉ trong một ý nghĩ.
‘Khốn kiếp!”.
Cảm nhận được sự sống của Neil Wodos đã biến mất hoàn toàn, sự giận dữ trong mắt người thần bí hầu như sắp phun ra ngoài.
“Diệp Lăng Thiên, cậu có biết giết người săn ma của giáo triều tôi sẽ mang tội gì không?”.
ông ta không biết Diệp Thiên dùng thủ đoạn gì giết chết Neil Wodos, nhưng thủ đoạn ảo diệu như vậy đến cả ông ta cũng vô cùng kiêng dè, chỉ có thể quát hỏi Diệp Thiên.
“Tội gì sao?”.
Diệp Thiên không hề để tâm, cười khinh bỉ.
“Giáo triều cũng đã là quá khứ của thế kỷ trước rồi, bây giờ còn dám lấy ra khoe khoang?”.
“Nếu giáo triều của ông có năng lực lớn vậy thì sao bây giờ không có ai đứng ra chống lại viện trọng tài, tranh hùng với bọn họ? Năm xưa, vì sao lại bị viện trọng tài áp bức phong tỏa núi, ép giáo hoàng thoái vị, ngay cả người săn ma mà giáo triều các người đào tạo nên cũng gia nhập vào viện trọng tài, trở thành chó săn của chúng?”.
“Trước mặt tôi mà nói tới giáo triều, ông tìm sai người rồi. Ngay cả viện trọng tài cũng không hề làm tôi sợ hãi, huống hồ là giáo triều các người?”.
Từng câu từng chữ của Diệp Thiên giống như con dao đâm vào trái tim của người thần bí. Đúng vậy, năm xưa giáo triều bị viện trọng tài chèn ép, giáo hoàng tuyên bố thoái vị dưới sự thúc ép của mười sáu Thẩm phán vương trong viện trọng tài. Đó chính là thời khắc nhục nhã nhất của giáo triều.
Mặc dù có thù oán với viện trọng tài, nhưng sức mạnh nòng cốt của giáo triều là giáo hội Quang Minh còn tồn tại vẫn không dám chọc giận viện trọng tài đang hưng thịnh, chỉ có thể âm thầm hành động, cố gắng không để bị chú ý quá nhiều.
Bây giờ tấm màn này lại bị Diệp Thiên kéo xuống, đế lộ vết thương đầm đìa máu.
“Diệp Lăng Thiên, cậu to gan lắm!”.
“Đầu tiên là gây thù oán với viện trọng tài, bây giờ lại chẳng coi giáo triều bọn tôi ra gì. Cậu phải biết rằng giết người săn ma của giáo triều bọn tôi đồng nghĩa đối địch với toàn bộ giáo triều, trên dưới giáo triều đều sẽ đoàn kết phán xử cậu!”.
“Cậu giết người săn ma là đã trở thành dị giáo đồ của giáo triều bọn tôi, chỉ cần là nơi thánh quang gột rửa đều sẽ không dung chứa cậu!”.
Ồng ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt đã có sát ý ngưng tụ.