Chương
“Không sao chứ?”
Diệp Thần cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như sao, Kỷ Nhược Tuyết được cậu ôm vào lòng, cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có khẽ lắc đầu.
Bốn chấp pháp cũng sa sầm mặt, họ không ngờ mình đã chiếm được ưu thế nhưng vẫn để Diệp Thiên cứu được Kỷ Nhược Tuyết. Vừa rồi một chiêu bùng nổ sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đó khiến họ đều khiếp sợ không thôi.
“Sức mạnh tinh thần mà cậu ta bộc phát quả thật cực kỳ mạnh, nhưng bộc phát ở cấp bậc này thì cậu ta hẳn chỉ có thể dùng một cách hạn chế”.
Thấy ánh sáng trong mắt Diệp Thiên đã tản đi, bốn người đều có một suy nghĩ, nếu sức mạnh tinh thần khởi dậy thì sẽ vây chặt lấy Diệp Thiên.
“Này, cho dù hôm nay cậu giãy giụa thế nào thì cậu và người phụ nữ của cậu cũng phải chết”.
Bốn chấp pháp hơi xòe hai tay ra, sức mạnh tinh thần bao trùm cả đất trời, tràn ra từ phía sau, nửa bầu trời đều bao trùm dưới gọn sóng sức mạnh tinh thần. Vài con chim thỉnh thoảng bay ngang qua cũng tan thành mây khói, tiêu phán trong gió.
“Chỉ dựa vào thủ đoạn đê hèn của bốn người mà cũng muốn giết tôi à?”
Diệp Thiên lạnh nhạt nói, không hề bận tâm nhưng Kỷ Nhược Tuyết trong lòng cậu lại bỗng thở hổn hến, sau đó hơi thở ngày càng yếu, mắt khẽ nhắm lại.
Lúc này Diệp Thiên mới nhận ra lúc này hai người đang ở độ cao hàng nghìn trượng, không khí cực mỏng, Kỷ Nhược Tuyết chỉ là người bình thường, đã bắt đầu vào trạng thái khó thở.
“Cho dù cậu nói thể nào thì hôm nay bọn tôi cũng sẽ trừng phạt cậu”.
Một thân hình trong đó lơ lửng, sức mạnh tinh thần đã dệt thành một tấm mạng nhện lớn phong tỏa cả bầu trời, bao trùm trận pháp sức mạnh tinh thần ngưng kết trước đó.
Một ông lão khác cũng động đậy cơ thể, sức mạnh tinh thần phong bế từ bên dưới, biến trận pháp sức mạnh tinh thần đó thành một không gian kín.
“Danh nhân thánh quang tiêu diệt dị tộc, ngọn lửa của giáo triều không bao giờ tắt”.
Bốn ông lão đứng ở bốn hướng khác nhau, miệng niệm pháp nguyền của giáo triệu, bốn người vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên.
Tấm lưới sức mạnh tinh thần bị biến dạng tạo ra vô số gai nhọn sắc bén, độ sắc nhọn trong đó đủ để đâm thủng lốp xe bọc thép.
“Thần thuật Thánh giáo – Gai nhọn!”
Tích tắc thôi là hàng nghìn tia sức mạnh tinh thần xung quanh lao ra.
Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết ở trong đó nhưng cậu không quan tâm đến những đòn tấn công xung quanh mà hơi cúi đầu, cong thân.
‘Ưm!
“Xoẹt!”
Trên người Diệp Thiên phát ra ánh sáng chói lòa, soi sáng đêm đen.
Lúc này vô số gai nhọn sức mạnh tinh thần cũng bắn nhanh đến.
Ánh mắt người chấp pháp lạnh lùng, sức mạnh tinh thần ngưng kết khiến lực xuyên thủng và lực công kích của những gai nhọn này càng mạnh mẽ hơn.
Dưới công kích dồn dập của ông ta, Diệp Thiên không chỉ phải đối phó với bốn người bọn họ, mà còn phải che chở người bình thường Kỷ Nhược Tuyết này, quả thật khó càng thêm khó.
“Keng!”
“Keng!”
Tiếng vang giòn giã đầu tiên từ trong chùm sáng truyền đến, sau đó là tiếng va chạm của sắt thép vang lên dày đặc không dứt bên tai.