Chương
Gia chủ hiện tại của gia tộc Churchill, Potter Churchill từ trong đám người bước nhanh ra, ông ta không hề đau khổ vì cái chết con trai mình, trái lại quay sang Diệp Thiên, lập tức cúi lạy, đầu cúi rạp xuống đất.
“Mong Diệp Đế Vương bỏ qua cho gia tộc Churchill! Từ nay về sau, gia tộc Churchill sẽ tôn Diệp Đế Vương là chủ, tuyệt đối không dám thay lòng!”
Đùa sao, ngay cả ông nội ông ta – Ấn Giả cũng Diệp Thiên hung tàn giết chết, viện trọng tài và giáo triều cùng liên thủ nhưng vẫn không đấu được Diệp Thiên, ông ta chỉ là một siêu phàm lương phẩm, sao dám làm kẻ địch với Diệp Thiên?
Thu Nhược Hi nhìn Potter Churchill cúi rạp xuống đất, ánh mắt có chút kỳ lạ, chỉ cảm giác khó thở.
Thời chiến quốc, từng có những danh tướng mạnh mẽ khiến cả nước vừa nghe đã sợ như Hàn Tín, Bạch Khởi, Hạng Vũ… nhưng đó là vào thời chiến tranh, thời thế tạo anh hùng nên mới xuất hiện.
Mà bây giờ, một mình Diệp Thiên trấn áp cả gia tộc Churchill, mà gia tộc Churchill gần như có thể đại diện cho một nửa Yisa.
Đây mới thật sự là một người trấn áp một nước!
Sau khi Potter Churchill khom người bái lạy thì đồng nghĩa cả gia tộc Churchill đều bị giẫm đạp dưới chân Diệp Thiên, những gia tộc liên minh đối đầu với gia tộc Churchill đều thay đổi biểu cảm, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như nhìn vị thần linh.
Những người này gần như không hẹn mà cùng lúc đứng dậy, mặc dù chưa nói gì nhưng mỗi người đều nhìn Diệp Thiên chằm chằm, vẻ mặt đầy tôn sùng, cung kính.
Đêm nay bọn họ đến gia tộc Churchill tham gia tiệc rượu, cũng là muốn nói quyết định cá chết lưới rách với gia tộc Churchill nhưng bây giờ một mình Diệp Thiên đã đánh tan sự hậu thuẫn vững chắc của gia tộc Churchill.
Ngay cả người thừa kế Ray Churchill cũng bị giết chết, Diệp Thiên cũng chính là đại ân nhân của bọn họ, ai lại không tôn kính?
Đối diện với thái độ của Potter Churchill, Diệp Thiên lại không nói gì, cũng không hồi đáp gì.
Gia tộc Churchill, đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là một con kiến có chút sức mạnh mà thôi, không khác gì cả, cậu cũng không cần gia tộc Churchill tận trung.
Cậu bước chậm về chỗ ngồi lúc đầu, lấy một miếng xoài từ trong dĩa trái cây, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kỷ Nhược Tuyết bước theo nhẹ nhàng, ngồi tựa vào bên cạnh Diệp Thiên, khoác cánh tay Diệp Thiên, lần này Diệp Thiên cũng không từ chối quá mạnh, chỉ khẽ nhíu mày.
Mà chị em nhà họ Lâm bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, hỏi Diệp Thiên: “Cậu… Cậu thật sự là tổng giáo quan của chúng tôi?”
Mặc dù trong lòng bọn họ đã biết đáp án chính xác, nhưng vẫn không nhịn được muốn đích thân hỏi, cảnh tượng đêm nay quả thực rất chấn động.
Dù cho bọn họ là thành viên của Long Nhận nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cuộc giao chiến giữa các bên có sức chiến đấu đỉnh cao thế giới như vậy, hơn nữa Diệp Thiên còn là người đứng vững đến cuối cùng.
“Cuối cùng các cô cũng biết tôi là ai
Diệp Thiên nhận lấy quần áo Đàm Băng Băng đưa qua mặc vào, lúc này mới liếc nhìn hai chị em họ, có chút châm chọc.
“A!”
Chị em nhà họ Lâm lập tức nghẹn lời, nhất là Lâm Trạch Nhu, lúc trước cô ta còn chạy đến trước mặt Diệp Thiên, đe dọa người ta, còn nói gì mà phải rời xa Kỷ Nhược Tuyết, nếu không sẽ không khách khí với Diệp Thiên, bây giờ nghĩ lại, cô ta hận đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.