Chương
“Lẽ nào mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Vân Phi vuốt cằm, tiếp tục nói:
“Phần tử vũ trang xuất hiện đột ngột không nói, nhưng tới giờ vẫn không hề làm gì chúng ta ngoài việc tiến hành áp chế. Không hề có ai trong chúng ta bị thương vong cả!”
“Chúng ta ở trong thành phố đổ nát này, mặc dù diện tích không nhỏ nhưng cũng không lớn. Với quy mô của bọn họ, nếu muốn giải quyết chúng ta thì chỉ cần hỏa lực là chúng ta sẽ nát thành bột ngay!”
“Vậy mà bọn họ không hề tiến hành bất cứ hành động gì, chỉ bao vây. Tôi luôn cảm thấy, bọn họ hình như đang cố tình chờ đợi điều gì đó!”
Mấy người Hắc Tháp trước đó đều bị tình thế căng thăng khiến không thỏ nổi, chỉ đau khổ nghĩ cách thoát thân chứ không hề suy nghĩ kỹ. Giờ Lý Vân Phi nói như vậy thì họ mói bừng tỉnh.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ!”
Cưong Quyền trầm giọng: “Chúng ta vốn hành động trong mười phút vô cùng thuận lới, rời khỏi biên giới Trung Đông nhưng đội quân vũ trang đột nhiên phát
hiện ra hành tung của chúng ta, chặn đường, ép chúng ta tới đây!”
“Lúc trước tôi còn không thấy gì, giờ Vân Phi nói như vậy thì đúng là tôi thấy có gì đó không ổn. Hình như bọn họ cố tình ép chúng ta tới đây!”
“Lẽ nào bọn chúng còn mục tiêu nào đó chưa nói ra sao?”
Mấy người Hắc Tháp chau mày, cũng rơi vào trầm tư. Người thanh niên đứng bên cạnh chỉ cười lạnh lùng.
“Đối phương có mục đích gì không phải là điều mà mọi người cần suy nghĩ lúc này. Tinh hình lúc này là làm thế nào có thể nhanh chóng thoát khỏi đây. Thoát khỏi tình cảnh bị khóa chặt này, nếu không thì dù các người có trên thông thiên văn, dưới tường địa lý cũng có tác dụng gì chứ?”
Mấy người Thủ Thuật Đao đanh mặt, cảm thấy bất mãn với người thanh niên luôn không coi ai ra gì này. Hắc Tháp thì tối sầm mặt, đang định nói gì đó thì lúc này một âm thanh bùng nổ vang lên.
Bảy thành viên của Nam Long Nhận đều rơi vào trạng thái cảnh giác và lao ra khỏi cửa, nghe ngóng tình hình xung quanh.
Bọn họ vừa bước ra ngoài thì đã có một làn gió điên cuồng ập tới.
Đám đông đồng loạt ngẩng đầu. Tất cả đều khựng người.
Giáo sư Nguyễn do quá mệt nên lúc này đang ngủ thiếp đi. Đôi thanh niên thấy trạng thái khác thường của bảy người Nam Long Nhận thì lúc này cũng đều ra cửa với vẻ tò mò và nhìn lên trời.
Hai người họ nhìn lên và bỗng đơ người.
Bọn họ thấy một luồng ánh sáng xanh chói mắt giống như thiên thạch rơi xuống
Một bóng người mơ hồ hiện ra giữa luồng sáng xanh đó.
“Đó là cái gì thế?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng xanh tỏa ra từ trên bầu trời, ai nấy cũng biến sắc, lộ ra vẻ không thể tin được.
Nhất là đôi nam nữ trẻ tuổi đó nhìn chằm chằm hồi lâu vào ánh sáng xanh kia, trong tia sáng ấy thấp thoáng có một bóng người khiến họ phải ngạc nhiên.
“Đó là siêu nhân sao?”
Đôi mắt người phụ nữ lấp lánh không khỏi lẩm bẩm.
Mấy người Hắc Tháp sau một hồi sửng sốt thì lại nhớ đến một ký ức.