Chương
“Hây!”.
Lần đầu tiên, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng trong lúc chiến đấu, giống như dã thú gào thét, gầm thành tiếng.
Tiếng quát của cậu vừa dứt, cậu thả lỏng co thể đang căng chặt, mâu dài bằng lửa trong tay được ném ra, phóng về phía chiếc máy bay trực thăng Cobra ở gần nhất.
“Soạt!”.
Trong không khí, một ánh lửa lóe lên, tốc độ nhanh gấp hai lần âm thanh.
Người điều khiển của chiếc máy bay Cobra chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa đến gần hắn trong nháy mắt.
“Phập!”.
Đầu nhọn của mâu dài bằng lửa đâm thẳng vào buồng điều khiển trực thăng.
Mặc dù lớp vỏ bằng hợp kim nhôm của máy bay trực thăng Cobra không bằng xe tăng hạng nặng và xe hỏa tiễn, nhưng cũng đủ chống đỡ sự bắn phá của đạn súng bắn tỉa và súng trường bình thường, độ cứng chắc mạnh mẽ vô cùng. Tấm chắn ở phía trước máy bay cũng là kính cường lực, chế tạo từ chất liệu cứng có thể phòng chống đạn.
Nhưng cây mâu bằng lửa của Diệp Thiên ném ra lại không bị cản trở, chui vào theo thiết bị chắn gió ở phía trước buồng điều khiển, sau đó xuyên thủng lồng ngực của người điều khiển. Cây mâu tiếp tục đâm xuyên về phía sau, chạy thẳng từ đầu máy báy đến đuôi máy bay.
“Ầm ầm!”.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một con quái thú bằng sắt thép từng xưng bá thập niên sáu mươi bị Diệp Thiên đánh một đòn làm nổ tung ngay trên không.
Cảnh tượng đó khiến người điều khiển trên năm chiếc trực thăng còn lại sững sờ. Bọn họ thật sự không thể tin vào mắt mình, võ giả nhân loại sao có thể làm được đến mức này?
Diệp Thiên lại không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, cơ thể vọt lên trăm mét trong chớp nhoáng, tay đưa ra trước, lại một cây mâu dài bằng lửa được cậu nắm trong tay.
“Nâng độ cao, nâng độ cao!”.
Trong bộ đàm vang lên tiếng gào thét điên cuồng của mấy người điều khiến, mỗi người đều ra sức kéo cần gạt điều khiển, chỉ mong lập tức bay lên cao nghìn mét, tránh xa Diệp Thiên.
“Hừ!”.
Diệp Thiên cười lạnh lùng, ánh mắt đã nhắm đến chiếc trực thăng tiếp theo, ném cây mâu lửa trong tay ra lần nữa.
“Xèo!”.
Ánh lửa trên trời bùng lên, lại một chiếc trực thăng nữa bị ném cho bốc cháy.
Trước màn hình lớn, mấy người đàn ông da trắng mặc quân trang ngồi cùng nhau, hết sức kinh ngạc nhìn cảnh này, một lúc lâu không hề di chuyển ánh mắt.
“Cây mâu lửa trong tay Diệp Lăng Thiên là thứ gì? Sao lại có sức phá hoại đáng sợ đến vậy?”.
“Một mình cậu ta tiêu diệt lực lượng vũ trang ba nghìn người tôi còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ chuyện này là sao? Ngay cả máy bay trực thăng Cobra cũng không ngăn được cậu ta?”.
Một người trong số họ bỗng đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh hãi nói.
“Xem ra chúng ta đã coi thường Diệp Lăng Thiên, đánh giá sai về sức chiến đấu của cậu ta rồi”.
Người bên cạnh tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng thở dài bất đắc dĩ.
Trong màn hình, Diệp Thiên giống như thần linh giáng thế, cây mâu lửa trong tay giống như lưỡi hái tử thần, mỗi một cây mâu ném ra đều có thể đâm xuyên một chiếc máy bay khiến nó nổ tung.