Chương
Diệp Thiên giết Đường Đôn Nho trong trận chiến Lan Thương trước đó đã đủ để bọn họ hiểu được về sự hùng mạnh của Diệp Thiên và coi cậu là mục tiêu cả đời mình. Giờ đây Diệp Thiên một mình quét bay hàng nghìn quân địch, phá hủy cả vũ khí hiện đại, dùng cơ thể chống lại hỏa tiễn thì cậu giống như là một vị thần trong tâm trí của họ vậy.
Thần tượng và mục tiêu cũng như cả suy nghĩ muốn theo kịp thì có thể chứ một huyền thoại thì bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
Lý Vân Phi siết chặt nắm đấm, sau đó từ từ buông ra và cười khổ với vẻ bất lực.
Lần đầu Vân Phi gặp Diệp Thiên là Lư Thành thuộc tỉnh Xuyên. Khi đó, Vân Phi coi Diệp Thiên là một học sinh cấp ba bình thường thích trốn học, thậm chí còn tưởng rằng cậu là tay chân cho Ngô Quảng Phúc.
Mặc dù khi đó cậu có chút tài năng nhưng so với một một thành viên dự bị của Nam Long Nhận như Vân Phi thì đúng là khác xa một trời một vực. Thậm chí khi đó Vân Phi còn không cho rằng Diệp Thiên là đối thủ, chí là tình địch mà Vân Phi có thể tùy tay bóp chết.
Sau đó, trong buổi tiệc của giới thượng lưu Lư Thành, cuối cùng thì Vân Phi cũng biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên, đó là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên.
Hai thân phận này giống như núi Thái Sơn đè xuống khiến cho cái nhìn khinh thường về Diệp Thiên trước đó của Vân Phi bị vỡ vụn hoàn toàn.
Lúc đó Vân Phi cảm thấy mình đã thua sát đất nhưng vẫn chưa tới mức không ngóc đầu lên được. Dù Phi Vân chật vật rời khỏi buổi tiệc những vẫn canh cánh trong lòng, luyện tập cực khổ trong Nam Long Nhận, nổ lực thăng tiến, hi vọng có một ngày có thể đạt tới đỉnh cao như Diệp Thiên.
Sau đó, Diệp Thiên hạ cánh xuống vùng đất Nam Long Nhận, nhảy lên làm tổng giáo quan của bọn họ, còn để lộ ra thân phận số một trong bảng sức chiến đấu Hoa Hạ khiến cho Vân Phi chết lặng. Trận chiến trên sông Lan Thương, Diệp Thiên giết chết Đường Mục Sơn đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn so đo với Diệp Thiên của Vân Phi.
Nhưng Vân Phi phát hiện ra toàn bộ mọi chuyện, cũng như hết lần này đến lần khác, Diệp Thiên đều thế hiện sức mạnh vượt xa cậu ta. Khi đó cậu ta vẫn hi vọng, vẫn ôm sự hoang tưởng, rằng một ngày có thể đuổi kịp Diệp Thiên, giống như Diệp Thiên nhận được hào quang từ đám đông và một bước lên tiên.
Còn hôm nay, biểu hiện của Diệp Thiên đã khiến cho sự hoang tưởng của cậu ta hoàn toàn vỡ vụn.
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, sự hoang tưởng của cậu cuối cùng cũng chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Diệp Thiên đã đánh sụp hoàn toàn thế giới quan về sức mạnh của cậu ta.
Đến ngày hôm nay thì cậu ta đã tin rằng, sự lớn mạnh của sức mạnh có thể lớn tới mức chống lại được cả vũ khí
hiện đại.
Người thanh niên bên cạnh Nguyễn Thanh Trúc nhìn thấy bóng hình màu lam trong không trung thì không thế nào tỉnh táo nổi.
“Trên đời này lại tồn tại một người mạnh tới như vậy sao? Đây có phải là thế giới mà mình đang sống không vậy? Rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện mà khoa học không thể giải thích được chứ?”
Người thanh niên khẽ lầm bầm, sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên trước đó đã hóa thành một ngụm nước đắng trôi xuống cổ họng người thanh niên.
Trên không trung, Diệp Thiên đứng chắp tay, ánh sáng màu lam lúc sáng lúc tắt, chân nguyên cũng khẽ dao động và có phần yếu đi.
Vừa rồi cậu thi triển mũi tên lửa khóa chặt máy bay Cobra của đối phương rồi bắn gục chúng nên khiến cậu bị tiêu hao một lượng lớn chân nguyên và lực tinh thần.
Với lực tinh thần và tu vi lúc này của Diệp Thiên, cùng lắm có thế gia tăng tốc độ truy đuổi lên hai lần, vừa rồi thì cậu đã khóa chặt tới chiếc máy bay trực thăng Cobra nên khiến lực tinh thần bị hao tổn gần tới một nửa.