Chương
Trước khi đến đây, ông ta còn nghĩ rằng hai quốc gia Trung Đông nào tham gia vào trận chiến chiến thuật, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, cuối cùng ông ta cũng hiểu, tất cả chuyện này, không phải là quân đội gì, mà là Diệp Thiên.
Thanh đao khí bán nguyệt kia của Diệp Thiên, ông ta để tay lên ngực tự hỏi, đó là thứ vũ khí kinh khủng nhất, kỳ lạ nhất mà ông ta được thấy trong trăm năm qua, ngay cả pháo laser cũng không sánh bằng, thậm chí còn kém xa.
Đã từng có, cũng có một vài vương cấp từng giao đấu với quân đội, nhưng đa phần bọn họ đều đối phó với binh đoàn mấy trăm người, không hề giống với binh đoàn đặc chủng tác chiến mà Diệp Thiên đối mặt lúc này.
Mà cũng có vài vương cấp từng giao chiến với quân đội các nước lớn mạnh đương thời, nhưng dưới hỏa lực kinh khủng của đối phương thì đều bị chìm xuống sông Trường Giang trong lịch sử.
Nhưng Diệp Thiên lúc này, không chỉ kiên cường đấu với quân đội, mà còn giao phong chính diện với rất nhiều trang bị vũ khí hiện đại hóa, chuyện khó tin nhất chính là, kết quả Diệp Thiên lại thẳng!
Nhóm người Hắc Tháp ở phía xa trông ngóng, ai ai ánh mắt cũng như đóng băng, dừng lại trên bóng dáng xanh lam trong không trung kia.
“Đây… Chính là tổng giáo quan của Nam Long Nhận chúng ta đấy!”
Anh ta khẽ mỉm cười sâu xa, vô cùng tự hào và khát khao.
Mấy người Lí Vân Phi không hề do dự, lập tức hai chân khép sát lại, thẳng người, hành lễ chào tiêu chuẩn với Diệp Thiên.
Hôm nay, màn biểu diễn rung chuyển quân đội của Diệp Thiên quả thực không thể miêu tả bằng lời được, bọn họ hiểu rõ, trận chiến này đại diện cho cuộc đối đầu giữa võ giả và quân đội hiện đại hóa, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, lưu truyền nghìn đời không thôi.
Diệp Thiên cũng sẽ trở thành người duy nhất trong lịch sử dùng thân xác người phàm làm rung chuyển cả quân đội!
Trên bầu trời, Diệp Thiên thu hồi thanh đao bán nguyệt về thần phủ, gương mặt có chút tái nhợt.
Vừa nãy cậu tung ta là đòn tấn công mạnh nhất kể từ khi cậu tu luyện sức mạnh tinh thần, tên là “Thiên Nguyệt Luân”!
“Thiên Nguyệt Luân này là cậu được dẫn dắt từ trong một cuốn sách cổ, khi đột phá đến cảnh giới quy nguyên thì đã tự nghĩ ra một chuyên tuyệt kỹ, dùng nó như một sát chiêu kỳ lạ vô song nhất của cậu.
Vốn dĩ cậu muốn dùng “Thiên Nguyệt Luân” này để đối phó với những vương cấp trăm năm trước đã ẩn nấp chưa xuất hiện kia, nhưng không ngờ, hôm nay lại lấy ra để đối phó với những máy bay chiến đấu siêu thanh này.
Lúc trước cậu đã trốn trong thành, là vì đế những máy bay chiến đấu siêu thanh này không thể định vị được cậu, dẫn bọn họ vào cự ly gần để đánh bom. Cứ như vậy, “Thiên Nguyệt Luân” của cậu mới có đất dụng võ, có thể đánh một đòn tuyệt sát.
Nhưng lực sát thương “Thiên Nguyệt Luân” tuy mạnh, tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh cả ba bốn lần, nhưng khi dùng Thiên Nguyệt Luân cũng vô cùng hao tổn sức mạnh tinh thần, vừa nãy cậu dùng ba phần sức mạnh tinh thần còn lại cố ép sử dụng Thiên Nguyệt Luân, đã khiến sức mạnh tinh thần cạn kiệt, tổn thương đến thần phủ.
Nếu không phải cậu đã tu được Phệ Thiên Chi Thể, hơn nữa sức mạnh tinh thần đã đạt đến cảnh giới quy nguyên, thì một đòn vừa nãy cũng đủ đế khiến thần phủ cậu vỡ nát, suy giảm căn nguyên linh hồn.
Nhưng cũng may, cậu đã thắng rồi, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng chỉ cầm một tuần, thì cậu có thể khôi phục lại sức mạnh tinh thần.
Hơn nữa, qua lần sử dụng Thiên Nguyệt Luân này, khiến sức mạnh tinh thần của cậu càng thêm cứng cỏi, cậu đã đi một bước đi rất có ý nghĩa cho việc sau này bước vào cảnh giới sức mạnh tinh thần tiếp theo.