Chương
Ông ấy uống một ngụm lớn với vẻ mặt sảng khoái và tán tưởng: “Đúng là rượu ngon, không ngờ, những năm qua ngoài làm mộc thì ông vẫn còn giữ nguyên tài nghệ chưng cất rượu của mình. Thế này xem ra tôi phải uống vài năm mới được””.
Người đàn ông trung niên ngồi bệt xuống đất, đối diện với đại sư Trí Đức, hai người một người là nông phu nơi rừng núi, một người là đại sư, rất ít khi liên hệ nhưng lúc này thì dường như đã hình thành một điểm chung mà không cần phải giao lưu.
“Rượu này gọi là Thanh Tuyền Lưu Khê, tôi dùng nước suối trong động núi chưng cất nên đương nhiên là tuyệt phẩm thế gian rồi”.
ông ấy không hề tự khen mình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, sau đó đôi mắt khẽ dao động, nhìn lên chuỗi hạt Phật trên tay đại sư Trí Đức và bỗng phát hiện, trên chuỗi hạt này thiếu mất một viên.
Chính điều đó khiến đồng tử ông co rụt.
“Trí Đức, ông…”
Đại sư Trí Đức cười thản nhiên, sau đó cử động tay, lôi chuỗi hạt khiến chúng vỡ vụn.
“Trí Đức của hiện tại không được gọi là đại sư Trí Đức nữa rồi, nên gọi là… hành giả Trí Đức!”
“Tôi đã quyết định xuất thế, Long Hoàng, quyết định của ông thì sao?”
Người đàn ông ăn mặc luộm thuộm này lại chính là Long Hoàng trấn nhiếp Hoa Hạ một thời – Long Định Thiên.
“Long Hoàng, ông quyết định thế nào?”.
Đại sư Trí Đức nhìn về phía Long Định Thiên, ánh mắt sâu xa, giống như trở về bảy mươi năm trước, cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Bảy mươi năm trước, thời cuộc Hoa Hạ rối loạn, tàu chiến pháo lửa phương Tây tấn công vào Hoa Hạ không lâu thì vó sắt của Đảo Quốc cũng bắt đầu hoành hành ở lãnh thố Hoa Hạ, có xu thê’ sắp chiếm trọn Hoa Hạ.
Trí Đức là cao tăng đương nhiên không thể chối từ việc nghĩa mà xuống núi, chuẩn bị dùng võ thuật tuyệt thế để cứu muôn dân khỏi khói lửa, chống đỡ sự xâm lược của các nước mạnh.
Người đầu tiên ông ấy gặp được sau khi xuống núi chính là Long Định Thiên.
Vào chiến tranh thế giới thứ hai, vương cấp đã ở ẩn ba mươi năm, nhưng điều đó không phải tuyệt đối. Hai người họ hợp tác với nhau, phát hiện ra sóng ngầm dưới con sông dài dằng dặc.
Viện trọng tài và giáo triều phương Tây đều có nhân vật vương cấp âm thầm lẻn vào Hoa Hạ, ngấm ngầm thúc đẩy cục diện thế giới. Ngay cả Đảo Quốc cũng có không ít quỷ thần mạnh mẽ, tu vi đạt đến vương cấp nhập vào xác các sĩ quan Đảo Quốc, mưu đồ lật đố Hoa Hạ.
Hai người dứt khoát thành lập nên “liên minh võ thuật”, kết hợp với những môn phái mạnh lâu năm của Hoa Hạ như Long Hổ Sơn, phái Chính Nhất, Thượng Thanh Cung, bắt đầu giao đấu với những cao thủ cấp thế giới đó.
Trong trận chiến đó, Long Hoàng và đại sư Trí Đức đã kề vai tác chiến không biết bao nhiêu lần, đánh bại nhiều tồn tại vương cấp của Đảo Quốc và phương Tây, được những anh hùng giới võ thuật Hoa Hạ tôn sùng, tôn xưng là song hùng của liên minh võ thuật.
Nhờ thiên phú và thực lực đáng kinh ngạc của hai người họ, cộng thêm sự thức tỉnh nhiệt huyết và lòng hăng hái của đồng bào Hoa Hạ, kẻ xâm lược dần dần bị đuổi ra khỏi Hoa Hạ. Thế nhưng những vương cấp đã ở ẩn lại không rút lui.
Lúc đó có tổng cộng mười lăm vương cấp của phương Tây và Đảo Quốc vẫn còn nằm vùng ở các nơi trên Hoa Hạ. Mười người trong số đó đến từ viện trọng tài và giáo triều phương Tây.