Chương
“Họ sẽ xây dựng cho tôi một hình tượng võ giả vô địch, để tất cả võ giả tân sinh phải ngưỡng vọng, coi tôi như người đứng đầu thế giới. Sau đó, Hợp chúng quốc sẽ dùng thái độ cứng rắn và mạnh mẽ tiêu diệt tôi, như thế là có thể đạt được mục đích chấn nhiếp võ giả trên thế giới, tuyên bố địa vị bá chủ của mình!”
“Trận vây bắt tôi ở biên giới nước Y vào sáu ngày trước cũng là vì mục đích này, tiếc rằng chúng đã tính toán sai khả năng chiến đấu của tôi!”
Lương Thi Vận khẽ đảo mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khổ.
“Hóa ra tất cả mọi thứ đã nằm trong dự liệu của tướng Diệp, tướng Diệp tâm sáng như gương, xem ra chuyến đi của chúng tôi là dư thừa rồi!”
Diệp Thiên nghe vậy, xua xua tay, giơ chén trà lên với Lương Thi Vận.
“Cô Lương không cần nghĩ quá nhiều, tuy rằng tôi có dự đoán trong lòng, nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi!”
“Chính phủ nhờ cô mang tin tức này tới đã chứng minh được suy đoán của tôi, Diệp Thiên vô cùng cảm kích!”
Nói xong, cậu uống cạn chén trà.
Lương Thi Vận cũng bưng chén trà bằng hai tay, đứng dậy hành lễ cùng Diệp Thiên.
“Chén trà này xin cảm ơn tướng Diệp, lần này tôi đến đây thu hoạch phong phú, nhất là có thể tận mắt chứng kiến phong thái của tướng Diệp, đúng là khoan khoái lòng người!”
Cô ta cũng hào sảng như đàn ông, học theo Diệp Thiên, uống một hơi cạn sạch.
Bên dưới khách sạn Yellen, Diệp Thiên tiễn Lương Thi Vận ra tới tận cửa, trước khi đi, Lương Thi Vận thoáng chần chừ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi tướng Diệp, có câu này là do thủ lĩnh Ám Bộ nhờ tôi chuyển lời cho anh. Đây không phải ý của chính phủ, mà là ý tứ cá nhân của thủ lĩnh!”
“Cô nói đi!”, Diệp Thiên đứng lại, đợi cô ta nói tiếp.
“Thủ lĩnh Ám Bộ nói, cao thủ vương cấp hai bên Đông – Tây sắp khai chiến!”
Nói xong câu này, cô ta ngồi vào xe chuyên dụng của khách sạn mà rời đi luôn, để lại Đàm Băng Băng đang khiếp sợ và Diệp Thiên thoáng biến sắc.
“Cậu chủ, lời nói của thủ lĩnh Ám Bộ có ý gì? Chẳng lẽ nói, trận chiến vương cấp sắp nổ ra một lần nữa sao?”
Diệp Thiên không đáp lời, nhưng ánh mắt sáng quắc như đang suy tư điều gì đó.
Một hồi lâu sau, cậu xoay xoay khớp cổ, toét miệng cười.
“Đi thôi nào, thần linh mật tàng, cũng nên đi học hỏi chút!”
“Ào ào!”
Trên sa mạc Gobi, một chiếc xe việt dã lao tới với tốc độ cực nhanh, để lại dấu vết trên sa mạc mênh mông bát ngát, giống như một con rắn đang bơi lội xung khắp nơi!
Trên xe, Diệp Thiên ngồi trên ghế lái phụ, ghế lái chính là tài xế toàn chuyên trách mà những danh gia vọng tộc ở Yellen sắp xếp cho cậu.
ở băng ghế sau của chiếc xe việt dã, có đầy đủ thức ăn và nước uống, cũng chuẩn bị đầy đủ lốp xe, để những người trên xe có thế ăn uống thoải mái.
Diệp Thiên khẽ nhắm mắt lại, đeo một cặp kính râm dày cộp, giống như du khách đi du lịch sa mạc, trên xe chỉ có cậu và tài xế, Đàm Băng Băng không đi theo.