Chương
Cậu nhấc tay lên, ngoắc tay với linh hồn ở phía trước.
Linh hồn không dám tùy tiện tấn công nữa, đã có ý định rút lui. Vừa rồi giao đấu sức mạnh tinh thần với Diệp Thiên, cậu hầu như chiếm ưu thế hơn, còn rút đi một, hai phần sức mạnh linh hồn của ông ta, không thể đề phòng.
Trình độ của Diệp Thiên trên phương diện tu vi sức mạnh tinh thần rõ ràng không hề thua kém ông ta, thậm chí còn mạnh hơn.
Mặc dù lúc này ông ta có thế điều khiển cơ thể của cô gái này, nhưng tu vi của cô gái cũng chỉ đến thế, dù đã chân chính bước vào vương cấp, nhưng vẫn còn kém thời kì đỉnh cao của ông ta rất xa.
Với điều kiện hiện tại, ông ta muốn đánh bại Diệp Thiên, cướp lấy Thần Ma Chi Khu của cậu chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Ông ta là thần linh từng tung hoành thế giới phương Tây, đương nhiên là kiêu hùng một phương, biết nắm bắt thời cơ, quyết đoán kịp lúc.
Ổng ta không đối địch với Diệp Thiên nữa, mà “cười quyến rũ”.
“Cậu trai trẻ, tôi sẽ nhớ kĩ cậu!”.
ồng ta vừa dứt lời, sóng nước dưới chân cuộn lên, cả người phóng đi như tên bắn, chuẩn bị chạy trốn, chỉ còn giọng nói vọng lại.
Ồng ta biết, nếu hôm nay gắng gượng cướp lấy Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên sẽ chỉ vô duyên vô cớ chôn thây tại nơi này. ông ta không còn nắm chắc phần thắng trước Diệp Thiên nữa.
Đối mặt với yêu nghiệt tuyệt thế thần võ song tu này, ông ta lựa chọn chủ động chạy trốn, không ham chiến.
Lúc này, ông ta đã cướp được băng linh thể, mặc dù không bằng Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên, nhưng chung quy cũng là một trong những thế chất cao cấp trong giới tu luyện, ông ta có được băng linh thế cũng có thể kích hoạt tiềm lực bản thân đến cực hạn, không cần phải vì một Thần Ma Chi Khu mà quyết chiến một trận không có phần thắng với Diệp Thiên.
Thấy linh hồn kia quyết đoán như vậy, trong mắt Diệp Thiên toát lên sự tán thưởng.
Cao thủ chân chính, hào kiệt đại trượng phu thì phải biết co biết duỗi, phân rõ tình thế. Biết rõ không thể làm mà vẫn làm thì đó là kẻ ngốc, không phải anh hùng.
Nhưng tán thướng thì tán thưởng, lời cậu đã nói thì không thể rút lại. Hôm nay, dù ông trời có tới trước mặt, cậu cũng phải bắt linh hồn kia ở lại đây.
Vào khoảnh khắc linh hồn khống chế thể xác của cô gái kia bay lên, Diệp Thiên cũng ra tay.
Cậu nhấc một tay lên, cột băng chọc trời trước mặt hóa thành suối phun khổng lồ cao mười mấy mét.
Sau đó, năm ngón tay cậu khép lại, suối phun biến đổi, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm bằng nước cao mười mấy mét.
“Cuồng Bạo Càn Khôn Trảm!”.
Diệp Thiên rút một tay lên, kiếm khí khổng lồ chém ra với hình thái dòng nước, giống như nước lũ trút xuống, cắt ngang mặt hồ trăm mét. Một đường
rãnh khổng lồ hiện ra, bọt nước bắn tung tóe.
Linh hồn kia vốn đang điều khiển thể xác của cô gái bay đến giữa trời, bỗng cảm giác được sức mạnh to lớn ập đến phía sau lưng, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
“Vù!”.
Một luồng sáng xanh lam lấp lánh, ánh kiếm bùng lên bốn phía, chui hết vào giữa mi mày cô gái. Sau đó, một vết nứt hiện ra giữa trán của cô gái, dọc theo sống mũi, miệng, cằm, cổ họng, cuối cùng nứt ra làm đôi.