Chương
Người trước mặt này chính là ân nhân của cô sao?
Cô gái bỗng tỏ ra rối rắm. Người đàn ông đã nhìn hết cơ thể của cô này lại chính là ân nhân cứu mạng cô sao?
Thực ra cô gái chưa bao giờ nghĩ kịch bản hoang đường này lại xuất hiện với mình. Điều này đối với tương lai của cô gái thật không khác gì một cơn ác mộng.
Cô gái cầm kiếm băng trong tay, rồi nhìn xuống cổ họng của Diệp Thiên, hai tay khẽ run run nhưng không thể nào nhích thêm được chút nào nữa.
Với quy tắc của gia tộc cô gái. Nếu như người khác nhìn thấy cơ thể mình thì nhất định cô gái sẽ không do dự mà giết chết đổi phương, nhưng đối diện với Diệp Thiên, cô gái không thế nào ra tay được.
Cuối cùng, cô gái buông tay, thanh kiếm băng biến mất, chỉ còn lại hoa tuyết rơi bay bay.
Khí lạnh bao quanh người tạo thành một lớp ảo mỏng bọc lấy cô thể cô gái, khiến cô không còn cảm thấy xấu hổ nhiều nữa.
“Anh…anh đã nhìn cơ thể của tôi, chuyện này anh định thế nào?”
Cô gái cắn môi nói với Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu bật cười.
Cô gái này, cậu cứu thì cũng thôi, vậy mà vừa hồi phục ý thức đã gây sự với cậu, còn hỏi cậu phải làm gì?
Đối với cô gái này mà nói, sinh mệnh không phải là số một mà cơ thể mới là số một.
Diệp Thiên với biểu cảm trêu trọc, cười như không cười và nói: “Tôi đã cứu mạng cô, nhưng không hề có ý quan tâm tới cơ thế cô. Tôi nên nói tư tưởng của cô truyền thống quá hay là nên nói cô quá ngốc nghếch đây?”
Cậu liếc nhìn cô gái, căn bản không muốn nhiều lời bèn đi về phía trước.
“Soạt!”
Một âm thanh xé không khí vang lên. Cô gái biến thành một tàn ảnh chặn trước Diệp Thiên.
“Anh đứng lại!”
Cô gái dang hai tay, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Vẫn chưa nói rõ. Anh đã nhìn cơ thể của tôi, anh định thế nào? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào?
Diệp Thiên cảm thấy thật hoang đường, cậu lắc đầu với vẻ bất lực.
“Được rồi, chúng ta đơn giản một chút đi. Tôi cứu cô, tôi không cần cô phải cảm ơn, chỉ hi vọng cô đừng làm phiền tôi nữa. Còn việc tôi nhìn thấy cơ thể cô thì coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai, đủ đơn giản chưa?”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. Cậu cũng không buồn quan tâm, giờ cậu chỉ muốn Sinh Mệnh Linh Tuyền trước mặt mà thôi.
“Không được”.
Cô gái trừng mắt, vẫn không chịu thôi.
“Anh tưởng nói vậy mà xong à? Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng dù sao thì anh cũng nhìn thấy cơ thể của tôi rồi. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi’.
Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn. Cậu sầm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
“Được, cô muốn tôi nói rõ thì dứt khoát một chút, cô nói đi!”
“Tôi đã nhìn cơ thể cô, cô muốn thế nào, đưa ra điều kiện đi”
Cậu xua tay, biểu cảm lạnh nhạt.