Chương
“Đông Tuyết!”, ông ta thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này, tôi sợ là cũng lực bất tòng tâm, tình hình vừa nãy cô cũng chính mắt nhìn thấy, Diệp Đế vương và sư gia tôi đánh cược, sư gia tôi đã tự nguyện nhận thua!”
“Võ giả nhất mạch, lời ra phải giữ, huống hồ là Diệp Đế vương và sư gia tôi cũng là cấp bậc vương cấp đương thời như vậy, lời bọn họ thậm chí còn nặng hơn thánh chỉ hoàng đế thời cổ đại, ai dám làm trái chứ?”
“Chuyện này thật sự tôi không giúp được!”
Đùa sao, Điển Vinh chính là vương cấp trăm năm trước, là cao thủ đã trải qua trận chiến vương cấp năm đó, địa vị được tôn kính đến nhường nào, mà Diệp Thiên lại chính là thần sống đương thời, một mình quét sạch quân đội, địa vị cũng không hề kém Điển Vinh.
Hai người đã nhất trí, không cho phép người khác tiến vào ốc đảo, Điển Vinh còn đích thân ra mặt, mặc dù ông ta xếp hạng trên Hoa Bảng nhưng đối mặt với nhân vật như vậy, căn bản đến quyền được nói cũng chẳng có, ngay cả sư tôn Phùng Mặc Phong cũng chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh, thì sao ông ta dám tiến lên quấy rầy Điển Vinh chứ?
Lúc nãy Diệp Thiên chỉ là tuỳ ý đánh ra một chiêu đã khiến người thừa kế thứ nhất của nhà họ Hoàng ỏ Đảo Kho Báu là Hoàng Hàm Vũ chết ngay tại chỗ, nếu lúc này ai dám làm trái nguyện vọng của cậu mà đi vào ốc đảo, ông ta chắc chắn Diệp Thiên sẽ đánh chết người bước vào ốc đảo đó.
Đây chính là sự ngang tàng và uy lực của thần sống đương thời, không thể mạo phạm!
Tân Đông Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện vừa nãy đối phương giết chết Hoàng Hàm Vũ, nhưng vẫn có chút không cam tâm.
“Chẳng lẽ Diệp Lăng Thiên thật sự có thể một tay che trời? ốc đảo diện tích lớn như vậy, cho dù chúng ta đi vào, anh ta cũng chưa chắc biết được?”
“Có phải chúng ta cẩn thận quá rồi không?”
Lâm Tường nghe vậy, vẻ mặt chỉ cười khổ, ông ta đang muốn giải thích thì một giọng nói chợt truyền đến từ ốc đảo.
“Tôi đã nói, ngoài tôi ra ai cũng không được phép vào ốc đảo, cô cho rằng đi vào thì tôi không phát hiện sao? Đúng là suy nghĩ nực cười!”
“Nếu cô thật sự có gan vậy thì đưa người vào thử xem?”
Đôi mắt Tân Đông Tuyết cứng đờ, những người khác cũng chợt biến sắc, phía trước, một bóng người từ trong rừng đi ra, chính là Diệp Thiên!
Diệp Thiên chắp tay đi về phía trước, ra đến bên ngoài ốc đảo, lúc này Điển Vinh cũng nhìn về phía cậu.
“Xem ra Diệp Đế vương cũng thu hoạch được không ít ở nơi thần linh mật tàng này!”
Ông ta là vương cấp chân chính, đương nhiên cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên đã lớn mạnh hơn trước.
“Xem như không tệ!”
Diệp Thiên không hề phủ nhận, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Nơi thần linh mật tàng này, thứ tôi muốn tôi đã có được rồi, ông muốn đi vào tìm báu vật thì xin mời!”
Diệp Thiên nói xong thì định quay về xe việt dã, trớ về Yellen.
Cậu vừa bước một bước Điển Vinh đột nhiên lên tiếng.
“Diệp Đế vương xin dừng bước!”
Diệp Thiên quay đầu nhìn, ánh mắt Điển Vinh có chút nghiêm trọng, giọng điệu trầm thấp.
“Trước đó không lâu, tôi vừa nhận được tin tức chính xác, viện trọng tài đứng đầu giới võ đạo phương Tây đã tuyên bố khắp nơi, xé bỏ quy ước vương cap!”