Chương
“Vương cấp của La Võng chỉ có trình độ thế thôi sao?”.
“Dựa vào năng lực của các ông mà cũng dám động vào người của tôi?”.
Hắc Bạch Song Sát nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát ý trong mắt lại dâng lên. Đặc biệt là một kiếm vừa rồi của Diệp Thiên đồng thời ép lùi hai người họ, khiến hai người xưa nay kiêu ngạo dâng lên cảm giác nhục nhã trong lòng.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là thú vị thật đấy!”.
Người đàn ông áo đen liếm môi, khóe miệng cong lên nụ cười khát máu.
“Bọn ta vốn dĩ cho rằng cậu bước lên bảng xếp hạng vương cấp không hề xứng với thực lực, chỉ xem cậu như vãn bối mà đối đãi. Nhưng bây giờ xem ra, bọn ta đã xem thường cậu rồi!”.
“Dựa vào một kiếm vừa rồi của cậu đủ để so sánh với những vương cấp của trăm năm trước, cậu có tư cách được biết tên tôi!”.
“Tôi là tả hộ pháp của La Võng, Alvin Jones!”.
Ồng ta dứt lời, người đàn ông áo trắng cũng lớn giọng nói.
“Tôi là hữu hộ pháp của La Võng, Doyle Bird!”.
Hai người bọn họ lên tiếng khiến Điển Vinh ở bên dưới lại dừng ánh mắt.
Năm xưa, ông ta cũng từng giao đấu với hai hộ pháp của La Võng ở Grand Canal. Lúc đó, ông ta và một vị vương cấp phương Đông hợp sức chiến đấu, đánh một ngày một đêm với Hắc Bạch Song Sát, bất phân thắng bại.
Chiến đấu kịch liệt đến cuối cùng, Hắc Bạch Song Sát mới báo tên họ. ông ta hiểu rõ, khi Hắc Bạch Song Sát báo tên họ đồng nghĩa bọn họ đã công nhận thực lực của người đó.
Trên thế giới hiện nay, người có thể khiến Hắc Bạch Song Sát đối đãi như vậy đều là những nhân vật đỉnh cao, từng hùng cứ thời đại vưong cấp một trăm năm trước. Bây giờ, Diệp Thiên đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, hưởng thụ cùng một “niềm vinh hạnh” giống như những người đó.
“Các ông không cần lãng phí thời gian giới thiệu, tôi không có hứng thú với tên của các ông!”.
Diệp Thiên lại không có cảm xúc gì, vẻ măt lanh nhat.
“Đối với tôi mà nói, các ông là hai người đã chết. Tôi không cần phải nhớ tên của người chết!”.
Lời nói ngông cuồng vang vọng bầu trời, hai con ngươi mắt của Hắc Bạch Song Sát co lại, sắc mặt hoàn toàn sa sầm.
“Hay cho một Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự cho rằng cậu có thể giết bọn ta sao?”.
Hai người nhìn nhau, chỉ một cái liếc mắt, dường như bọn họ có thần giao cách cảm. Lúc ánh mắt chạm nhau, bàn tay đồng thời đẩy ra, chân nguyên của hai người cũng hợp lại thành một ngay lúc này.
Diệp Thiên cảm nhận được khí tức của hai người hợp lại thành một, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị.
“Tuyệt kĩ hợp kích?”.
“Tuyệt kỹ hợp kích sao?”
Diệp Thiên nhìn phía trước, cậu cảm thấy chân nguyên của Hắc Bạch Song Sát đã tập trung hoàn toàn vào một chỗ, khí tức của hai đã hợp thành một, không phân tách, cảnh tượng đó vô cùng quỷ dị.
Khí tức của con người, khi sinh ra vốn không giống nhau. Sau này do tiếp xúc cộng với môi trường sinh sống thì lại càng khác nhau nhiều hơn. Có thể nói, trên thế giới này, muốn tìm hai người có khí tức hoàn toàn giống nhau là điều không thể, trừ khi là song sinh cùng ăn cùng ngủ. Nhưng tỉ lệ đó cực kỳ thấp.
Vậy mà lúc này, Hắc Bạch Song Sát là hợp nhất chân khí, sức mạnh và tinh thần, hai trong một. Muốn làm được điều này thì chắc chắn phải khổ luyện hàng trăm năm.
Trong giới võ đạo, hai người dung hòa khí tức, cùng thi triển tuyệt kỹ được gọi là hợp kích!