Chương
Tu vi của Diệp Thiên rất mạnh, ngang bằng với truyền kỳ đương thời, có sức mạnh hủy diệt thế giới, động một chút là có thể hủy cả một tòa nhà cao tầng của biệt thự. Người như thế chắc chắn là không thiếu một thứ gì, dù lớn mạnh như nhà họ Tân cũng không chắc có thể đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên.
Diệp Thiên bỗng nói trong lúc Tân Đông Tuyết do dự.
“Nếu cô đã muốn chữa bệnh cho ông mình, bảo vệ nhà họ Tân không bị suy tàn thì tôi cũng nói thẳng luôn, tô muốn ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu, hơn nữa nhà họ Tân không tiếc bất kỳ giá nào phải cung cấp tài nguyên và tạo thuận lợi về thương mại cho tập đoàn Lăng Thiên vô điều kiện, tôi muốn cô là người đại diện của tôi, làm việc cho tôi nửa năm vô điều kiện”.
“Suy nghĩ cho cẩn thận, gật đầu hay lắc đầu, tôi cho cô mười giây”.
Diệp Thiên đưa ra điều kiện này dĩ nhiên là có dự tính của mình.
Mặc dù tập đoàn Lăng Thiên đã có vị thế ở các nước lớn trên thế giới, trở thành tàu sân bay thương mại trải khắp quốc tế, nhưng vẫn đang loay hoay từng bước ở khu vực cực kỳ vi diệu Đảo Kho Báu này.
Cho dù có tiền cũng không thể động đến kết cấu và tình thế được hình thành hàng năm của Đảo Kho Báu, muốn phá vỡ kết cấu này thì với tiến độ của tập đoàn Lăng Thiên – chi nhánh Đảo Kho Báu vẫn cần ít nhất nửa năm.
Trước khi cậu đến Trung Đông, Ngô Quảng Phú từng gọi đến hỏi thăm tình hình bên cậu, lúc đó cậu chỉ nghĩ đến thần linh mật tàng, không nghiêm túc trả lời; bây giờ thiên chi ngạo nữ nhà họ Tân đứng ở đây, cậu nhân cơ hội này muốn thúc đẩy một bước.
Những lời Diệp Thiên nói khiến Tân Đông Tuyết sửng sốt.
Ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp nhà họ Tân là một con số rất lớn, giá trị được tính bằng chục tỷ.
Diệp Thiên nói là muốn ba mươi phần trăm cổ phần đồng nghĩa với bất kỳ lợi nhuận, thu nhập của doanh nghiệp nhà họ Tân đều trôi vào túi Diệp Thiên hết ba mươi phần trăm.
Một số tiền khổng lồ như thế lại nhường cho Diệp Thiên, chưa kể đám chú bác mỗi ngày chỉ biết ăn bám trong nhà cô ấy không đồng ý, dù là một người xuất sắc trong thương mại như cô ấy cũng không muốn làm thế.
Điều bất hợp lý nhất là Diệp Thiên lại muốn cô ấy làm việc vô điều kiện cho cậu nửa năm, đây hoàn toàn là nô dịch không báo thù, đang bóc lột cô ta.
“Diệp Đế vương, yêu cầu của anh…”
Cô ấy ngước mắt lên nhìn thẳng vào Diệp Thiên muốn nói gì đó.
Diệp Thiên bất động, lộ ra vẻ tự tin.
“Tôi đưa cho cô điều kiện này, cô có thể cho rằng quá hà khắc, cũng có thể không đồng ý”.
“Nhưng đời người là thế, không bao giờ có lợi ích mà không cần trao đổi, muốn cứu ông nội cô thì nhà họ Tân phải trả giá tương tự chứ”.
“Mười giây đã qua, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu không đồng ý thì tránh sang một bên, đừng cản đường tôi”.
Diệp Thiên cực kỳ kiên quyết, rõ ràng là không có ý định thay đổi điều kiện.
Tân Đông Tuyết vẫn quỳ dưới đất, cô ấy hoàn toàn không đồng ý với điều kiện của Diệp Thiên nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn. Nếu không đồng ý với yêu cầu của Diệp Thiên thì Diệp Thiên sẽ đi mất, ông nội cô ấy không được cứu.
“Được!”
Cô nghĩ tới đây, cũng đã có cân nhắc của mình, lập tức gật đầu một cái.
“Diệp Đế vương, tôi thay mặt nhà họ Tân đồng ý với điều kiện của anh, xin anh hãy đưa thuốc cho tôi!”
Cô ấy vừa dứt lời, Diệp Thiên không do dự giơ tay lên, linh khí mạnh mẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu, cuối cùng kết thành một viên ngọc trong suốt.