Chương
Mặc dù bọn họ không đứng ra phản bác, nhưng lại cực kì bất mãn với anh ta.
Người phụ nữ chú ý đến tâm trạng của những người xung quanh, cô ta nhíu mày, nói với người đàn ông: “Hứa Bác Thuần, tôi không cần anh đi theo tôi, là anh tự đi theo đấy chứ!”.
“Đối với tôi mà nói, dù là khoang phổ thông hay khoang hạng nhất đều chẳng có gì khác nhau. Nếu anh thấy không hài lòng thì anh có thể đi đổi khoang, tôi không đi cùng anh đâu!”.
Rõ ràng cô gái không thích gì người đàn ông trẻ tuổi này, cô ta nói xong thì tiếp tục đi tìm chỗ ngồi, cuối cùng dừng lại bên cạnh Diệp Thiên.
“Là chỗ này!”.
Cuối cùng cô ta cũng tìm được chỗ ngồi, ngay bên cạnh Diệp Thiên. Diệp Thiên ngồi ở phía ngoài, cô ta thì ở phía trong.
“Thật ngại quá, có thể cho tôi vào trong không?”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có thể nhỏ giọng gọi, lịch sự hỏi.
Cô ta vừa lên tiếng, vừa quan sát gương mặt Diệp Thiên, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt bình thản, vô cùng tĩnh tại, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta vui vẻ thoải mái, không kìm được muốn đến gần hơn.
Hơn nữa, Diệp Thiên mặt mày tuấn tú, gò má giống như dao gọt, đường cong góc cạnh rõ ràng, còn đẹp hơn những ngôi sao nổi tiếng với vẻ điến trai trên truyền hình gấp mấy lần.
Với hoàn cảnh gia đình và bối cảnh của cô ta, cô ta đã gặp qua không ít người đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đặc biệt như Diệp Thiên thì vẫn là lần đầu gặp.
Trong lúc cô ta nói, Diệp Thiên đã mở mắt ra, đôi mắt đen láy như mực giống như sao đêm nhìn thẳng vào cô ta.
Chỉ một ánh nhìn này, cô ta lại có chút thất thần, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, quên phản ứng.
“Cô vào đi!”.
Lúc cô ta ngây người, Diệp Thiên đã đứng lên, nhường một phần không gian để cô ta đi qua.
“A! Được!”.
Cô gái trẻ tuổi nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên mới hoàn hồn, trên mặt bỗng ửng đỏ, vội vàng bước vào trong.
Cô gái vừa ngồi xuống, Diệp Thiên cũng đang định ngồi về chỗ mình, bỗng dưng người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh bước tới, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Người anh em!”, anh ta đầy vẻ kiêu căng, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
“Tôi đổi chỗ này với cậu, giá năm nghìn tệ, phiền cậu sang bên đó ngồi nhé. Đây là vợ chưa cưới của tôi, tôi phải ngồi cùng cô ấy, hi vọng cậu tạo điều kiện cho!”.
Anh ta nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng thật ra ánh mắt lại mang ý cười nhàn nhạt, đáy mắt toát lên sự uy hiếp, trông có vẻ bắt Diệp Thiên không thế không đồng ý.
“Không đổi!”.
Diệp Thiên còn không nhìn anh ta lấy một cái, ngồi thẳng xuống.
Vợ chưa cưới gì gì đó liên quan gì đến cậu?
Nếu là bình thường, có lẽ cậu sẽ không ngại nhường cho anh ta. Nhưng bây giờ là lúc quan trọng để cậu hấp thu linh khí, bảo cậu đối chỗ ngồi rắc rối như
vậy, cậu không muốn đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Nhìn Diệp Thiên không động dậy, vẫn ngồi yên như núi, trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ âm trầm, hạ giọng nói: “Tôi gọi một tiếng anh em là nể mặt cậu, trả năm nghìn tệ đổi chỗ ngồi của cậu cũng vì không muốn tỏ ra quá ngang ngược ở trước mặt nhiều người. Nhưng thằng giặc tây này, nhẹ nhàng cậu không muốn, muốn mạnh tay phải không?”.