Chương
Lâm Hiếu Nguyễn khẽ mỉm cười, nhìn chăm chăm Diệp Thiên như đang đợi câu trả lời của cậu, dường như cô ta cảm thấy rất hào hứng với vấn đề này.
Diệp Thiên liếc nhìn sau đó bật cười. Người ở trong video này chẳng phải là cậu sao?
Cậu thu ánh nhìn về, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Trên đời này có siêu nhân hay không, tôi cảm thấy không quan trọng. Tôi cũng cho rằng không quan trọng mà quan trọng là cô có cho rằng có hay không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hiểu Nguyễn khẽ chớp, cô ta khẽ mỉm cười.
“Video này vừa xuất hiện thì đã tạo ra sự tranh luận cực lớn trên mạng. Một bộ phận người cho rằng đây là do tạo ra, một bộ phận khác thì cho rằng trên đời thật sự có siêu nhân, tôi thì nghiêng về bộ phận người thứ hai!”
Cô ta khẽ vuốt tóc, nói tiếp: “Ngành tôi học là nhiếp ảnh chuyên nghiệp, đối với việc cắt ghép thì tôi cũng hiểu khá rõ. Trong quá trình nghiên cứu tại Đại học Kim Lăng, tôi đã từng hoàn thanh bài nghiên cứu sách hạch với loại video này. Sau nhiều lần kiểm tra thì đều cho rằng
đây là video thật không phải là tạo ra!”
“Không chỉ có như vậy, thiết bị quay video này có hiệu ứng thị giác cực kỳ giống với máy quay mắt chim ưng của quân dụng. Vì vậy tôi tin rằng, video này là thật, trên đời này chắc chắn có siêu nhân tồn tại!”
“Thông qua thành phố mà siêu nhân màu xanh đã ấn nấp thì tôi phán đoán đó có lẽ là khu vực Trung Đông, vì vậy tôi mới tới Trung Đông du lịch!”
“Tới đây, điều mà tôi muốn chính là thử vận may xem xem có thể gặp được siêu nhân màu xanh hai không?”
“Siêu nhân màu xanh sao?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, cảm thấy khóc dở mếu dở với biệt hiệu này.
Cậu quay đầu đi hỏi Lâm Hiểu Nguyễn: “Tại sao cô lại muốn tìm người trong video đó?”
“Tại sao à?”, Lâm Hiểu Nguyễn lộ ra vẻ tự giễu, giống như đang tự nói với mình: “Tôi không vì gì cả, có lẽ chỉ là vì một lần không cam tâm trong cuộc đời nên mới muốn mạo hiểm!”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, Lâm Hiểu Nguyễn còn ít tuổi, đang ở tuổi thanh xuân, vậy mà nghe giọng điệu của cô ta lại giống như một người già sắp xuống quan tài vậy.
“Nghe giọng điệu của cô giống như có tâm sự gì rất nặng nề thì phải?”
Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, Lâm Hiếu Nguyễn chỉ thoáng hiện lên vẻ bất lực và thất vọng. Cô ta nói bằng giọng âm u: “Là chuyện về gia tộc!”
“Tôi sinh ra ở Kim Lăng, từ nhỏ gia tộc đã sắp xếp chuyện hôn sự cho tôi, đó chính là người thanh niên vừa nãy tìm cậu đòi mua chỗ!”
“Đây là những điều mà tôi không thể kháng cự được, vì lợi ích của gia tộc, tôi phải phục tùng. Mặc dù tôi rất không cam tâm nhưng ý kiến của tôi căn bản không thể nào ngăn được lợi ích của gia tộc!”
“Có lẽ vì không cam tâm nên tôi mới muốn mạo hiểm đối với điều mình chưa biết, tìm chút hào hứng, vậy nên tôi tới Trung Đông, hi vọng có thể gặp vận may, gặp được siêu nhân màu xanh một lan!”
“Chỉ đáng tiếc, ba ngày tới mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hóa ra tất cả chỉ là sự vọng tưởng của tôi mà thôi!”
Trông cô ta có phần buồn phiền khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Dưới sự điều khiển của lợi ích gia tộc, cô ta phải làm chuyện mà bản thân không muốn lại, phải cưới một cách bị động. Những chuyện như thế đã sớm khiến cô ta cảm thấy áp lực nặng nề. Lần du lịch này, cô ta cũng chưa đạt được mục tiêu nên chỉ âm thầm quay về.
Cô ta từng mong muốn, nếu như có thể gặp được người siêu nhân, vị anh hùng thế giới có thể hạ gục máy bay chiến đâu kia thì có thể giải quyết được sự khó khăn giúp cô ta, và cô ta có thể có được tự do cũng không biết chừng.
Nhưng lần du lịch này tới Trung Đông lại chẳng đạt được gì.