Chương
Đàm Băng Băng nhún vai, bộ dạng không sao cả. Diệp Thiên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thân phận “chủ nhân” của cậu càng ngày càng mất uy tín.
“Hả?”.
Hai người đi đến lối ra công viên, đang định đi qua cửa lớn thì Diệp Thiên bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.
Đàm Băng Băng cũng có cảm nhận, nhìn theo ánh mắt Diệp Thiên, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo đỏ đi theo con đường nhỏ xanh biếc tới, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu kem.
Gương mặt thanh niên tuấn tú gần như quỷ dị, toát ra khí tức dịu dàng. Đó là gương mặt của một người phương Tây điển hình, sống mũi cao, mắt xanh tóc vàng. Những nơi hắn đi qua, vô số cô gái liếc mắt nhìn, lập tức bị hắn thu hút.
Ngay cả võ giả mạnh tu vi siêu phàm thần phẩm như Đàm Băng Băng cũng hơi thất thần, dừng bước ở sau cậu mấy giây.
Thanh niên phương Tây hiên ngang bước đi, một tay ôm cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh, bàn tay to lớn còn mơn man đằng sau lưng cô gái, vô cùng phóng khoáng.
Cô gái xinh đẹp nhu hòa, có vẻ uyển chuyển và quyến rũ của người phụ nữ phương Đông. Cô ta cảm thấy xấu hổ vì động tác của người đàn ông, mặt đỏ lên, nhưng lại không phản kháng chút nào, đế mặc người đàn ông làm gì thì làm,
ngược lại giống như cử chỉ âu yếm giữa cặp đôi yêu nhau.
Thanh niên phương Tây ôm cô gái trẻ tuổi từ phía bên đi vào công viên, sau đó tiến thẳng về phía trước, dần dần đi xa khỏi tầm mắt của Diệp Thiên và Đàm Băng Băng. Diệp Thiên lại giống như mê mẩn đứng nguyên tại chỗ, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng hai người nọ rời đi.
Thấy vậy, Đàm Băng Băng lập tức lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, sao vậy?”.
Diệp Thiên không trả lời, nhưng hai mắt nghiêm nghị, nhíu mày.
Hai người vừa đi qua, cậu không biết thanh niên phương Tây kia, nhưng cô gái được thanh niên phương Tây ôm trong lòng thì lại có chút quen thuộc.
Cô gái không phải ai khác mà chính là Ngụy Thi Thi bạn gái của Bành Lượng, người bạn cùng trường duy nhất của cậu lúc cậu học trung học ở Lư Thành.
Một tháng trước, Diệp Thiên còn gặp Bành Lượng ở thủ đô, cũng là cái hôm gặp Đàm Băng Băng lần đầu. Bành Lượng còn dẫn theo Ngụy Thi Thi uống rượu với cậu ở quán bar.
Hai người vô cùng hòa hợp, âu yếm có thừa, còn nhắc tới kế hoạch kết hôn và sự nghiệp tương lai cho cậu nghe, trông có vẻ cùng nhau hướng tới tương lai.
Nhưng bây giờ chưa tới một tháng trôi qua, Bành Lượng không thấy đâu, mà bên cạnh Ngụy Thi Thi lại xuất hiện một người đàn ông phương Tây tuấn tú, còn có động tác thân mật mờ ám với Ngụy Thi Thi như vậy. Điều này khiến Diệp Thiên vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Thiên nhìn hai người đi xa dần, từ đầu tới cuối cậu không nói câu nào, chỉ nhìn theo bóng lưng hai người, như có điều suy nghĩ.
Với tình hình hôm đó thì Bành Lượng và Ngụy Thi Thi không có mâu thuẫn tình cảm, hai người tôn trọng bảo vệ nhau, vô cùng thân mật. Hơn nữa, Ngụy Thi Thi cũng biết rõ thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của cậu. Cho dù cô ta thật sự có chút ý kiến với Bành Lượng, chắc chắn cũng sẽ tìm cách hóa giải mâu thuẫn trước, không thể nào chia tay với Bành Lượng chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Cho dù hai người thật sự có mâu thuẫn đến mức không thể hóa giải, thật sự đi đến bước chia tay, nhưng với tính cách của Ngụy Thi Thi, trong vòng một tháng đã tìm được người yêu mới thì đúng là khó tin.