Chương
Thấy Diệp Thiên bước vào, hai mắt vô hồn của Bành Lượng lập tức lấy lại thần thái.
Cậu ta đứng dậy miễn cưỡng cười với Diệp Thiên.
“Đại ca, cậu đến rồi”.
Hai mắt Diệp Thiên co rụt, ấn lên bả vai cậu ta để cậu ta ngồi xuống, thở dài.
“Sao cậu lại thành ra như thế này?”
Dù cậu biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn muốn nghe Bành Lượng nói.
“Đại ca, tôi…”
Bành Lượng hơi ngừng một chút, sau đó cậu ta bật khóc thảm thiết như đứa trẻ mất đi tất cả, cảm xúc đè nén trong hơn một tháng đều được trút hết ra chảy dọc theo nước mắt nóng hổi vào giờ khắc này.
“Đại ca, Thi Thi, cô ấy phản bội tôi”.
Câu nói này hệt như đã rút cạn đi hết thảy sức lực của cậu ta, ngoài phẫn nộ còn có sự đau lòng sâu sắc, Diệp Thiên có thể cảm nhận được Ngụy Thi Thi quan trọng như thế nào trong lòng cậu ta.
“Cậu bình tĩnh lại chút đi”.
Diệp Thiên giữ bình tĩnh, một luồng Phệ Thiên Huyền Khí men theo mặt bàn truyền sang đến lòng bàn tay Bành Lượng, đi qua cơ thể cậu ta giúp sức mạnh tinh thần của đối phương hơi ổn định lại, bình tĩnh trở lại.
“Cậu nói Ngụy Thi Thi phản bội cậu, chuyện cụ thể là thế nào?”
Nghe Diệp Thiên hỏi, sắc mặt Bành Lượng lại thay đổi, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Hai tuần trước, Ngụy Thi Thi và Bành Lượng cùng chọn một lớp chuyên ngành ngoại ngữ, đây cũng là khởi nguồn của mọi chuyện.
“Giáo viên của môn chuyên ngành ngoại ngữ này là một người đàn ông phương Tây, nghe nói là học sinh ưu tú của Học viện Hoàng gia Anh Đình, đến Hoa Thanh để dạy học và trải nghiệm cuộc sống”.
Diệp Thiên hơi híp mắt, cậu biết người đàn ông phương Tây mà Bành Lượng nói có khả năng là tên Huyết tộc phương Tây cậu gặp phải lúc nãy.
“Anh ta cũng mới Hoa Thanh ba tuần trước, mới nhận phụ trách lớp chuyên ngành ngoại ngữ này chưa đến một tuần. Trước khi chọn môn học này, tôi và Thi Thi đã nghe được không ít lời nhận xét về anh ta ở trong trường”.
“Rất nhiều bạn nữ đều có tin đồn với anh ta, không ít người đều nhìn thấy rất nhiều bạn nữ xinh đẹp ở môn chuyên ngành này hẹn hò với anh ta, thậm chí còn có người tận mắt nhìn thấy họ thuê phòng ở ngoài trường”.
Bành Lượng ôm đầu, lộ ra vẻ khổ sở và ấm ức.
“Học kỳ này tôi và Thi Thi đều thiếu hai điểm học phần, chọn môn chuyên ngành ngoại ngữ này là vì tùy ý, bọn tôi đến học để lấy học phần nhưng tôi không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành ngọn nguồn của cơn ác mộng”.
“Lần đầu tôi và Thi Thi đến lớp học của giáo viên người nước ngoài đó, Thi Thi đã hoàn toàn sa đọa vào đó”.
“Cô ấy cứ như mê mẩn nó vậy! Với các môn khác, dù là môn chuyên ngành của mình, cô ấy cũng không để tâm quá nhiều, nhưng mỗi lần đến môn tự chọn ngoại ngữ này thì cô ấy lại chưa từng vắng mặt buổi nào, hơn nữa lại cực kỳ tích cực, trên lớp cũng tích cực phát biểu, thường tương tác với giáo viên đó”.
“Lúc đầu, tôi nghĩ chẳng qua Thi Thi chỉ là thích môn học tự chọn này, muốn tìm hiểu về văn hóa và phong tục của nước ngoài, nhưng khoảng một tuần trước, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra điều bất thường”.
Bành Lượng nhíu chặt mày như không muốn nhớ lại.