Chương
Không ít người xung quanh đều tỏ ra đồng cảm với Bành Lượng nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi vì họ chỉ coi Bành Lượng như một kẻ bị phản bội tình cảm, một kẻ đáng thương không thể giữ được người bạn gái bên cạnh mình.
Khi Ogli Pierce nói chuyện thì cô gái bên cạnh cũng phụt cười.
“Bạn học này đừng tự làm nhục mình nữa!”
“Nói về năng lực, thân thế, diện mạo hay là thế lực thì cậu sao có thể so sánh được với Pierce chứ? Chúng tôi có cùng Pierce có thể trải nghiệm được cảm giác vui vẻ hiếm có. Bạn gái của cậu, Pierce sẽ giúp cậu chăm sóc tốt. Cậu cứ yên tâm giao cô ấy nhé. Pierce sẽ chăm sóc thương yêu bạn gái của cậu!”
Cô gái nói xong lại bật cười ha hà, khiêu khích Bành Lượng. Bành Lượng chỉ cảm thấy sôi máu, lục phủ ngũ tạng dường như chi muốn bài tiết hết ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra. Cậu ta lại lùi ra sau, bước chân loạng choạng nhưu sắp ngã tới nơi.
Ogli bật cười. Trong mắt hắn, Bành Lượng giống như một thàng hề, đến tư cách đtể hắn nhìn thêm một cái cũng không có, chỉ đủ để mua vui cho hắn mà thôi.
Hắn cảm thấy thích thú với cái cảm giác áp đảo kẻ yếu như thế này.
Bành Lượng đổ người ra phía sau, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Thi Thi mà bỗng thấy tuyệt vọng.
Khoảnh khắc cậu ta ngã xuống thì có một bàn tay dày dặn đột nhiên đỡ lấy vai cậu ta, một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay thuận theo cơ thể truyền vào người Bành Lượng khiến cho cơ thể yếu đuối của cậu ta lập tức có sức sống và tràn đầy sinh lực.
Cậu ta ngoái đầu nhìn thì thấy khuôn mặt cool ngầu của Diệp Thiên.
“Diệp Thiên?”
Cậu ta khẽ thở dài và cảm thấy áy náy. Lúc đầu cậu ta cùng Ngụy Thi Thi vì được Diệp Thiên giúp đỡ nên mới ở cạnh nhau. Giờ Ngụy Thi Thi lại sà vào lòng người khác khiến cậu ta cảm thấy thật có lỗi với Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn cậu ta rồi kéo về phía sau, sau đó giơ chân lên bước về phía ba người Ogli.
Ngụy Thi Thi là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô ta đanh mắt như nghĩ tới điều gì đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng.
Còn cô gái còn lại bên cạnh Ogli thì mỉm cười, không cảm thấy gì lắm khi nhìn thấy một vị khách không mời mà đến này.
“Chuyện tình cảm hai bên cùng bằng lòng, anh khiến Ngụy Thi Thi tình nguyện ở bên cạnh mình là bản lĩnh của anh, nhưng anh không nên có vẻ đắc thắng và chà đạp người anh em của tôi như thế!”
“Anh thật sự cho rằng cướp bạn gái của người ta rồi khoa khoang sự thắng lợi của mình là kinh lắm sao?”
Diệp Thiên khẽ ngước mắt nhìn thẳng về phía Ogli.
Ogli dựa người vào ghế da, tay trái tay phải đều ôm hai cô gái và chẳng buồn để ý tới Diệp Thiên.
Hắn liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Ngại quá, tôi trước giờ lấy việc cướp người yêu của người khác làm niềm vui, cướp những thứ mà người khác trân quý, điều đó khiến tôi có cảm giác thỏa mãn cực kỳ!”
“Cậu nói đúng rồi, tôi thật sự thấy bản thân mình kinh người lắm!”
Thái độ của hắn vô cùng cuồng ngạo, từng câu chữ đều thể hiện thái độ muốn chiếm hữu và tâm lý bất thường của hắn.
Từ lúc mà hắn sở hữu nguồn sức mạnh khủng khiếp thì việc ức hiếp kẻ yếu, nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của kẻ yếu đã trở thanh niềm vui vô cùng lớn lao của hắn. Vô số các cặp tinh nhân, vợ chồng đều trở thành mục tiêu săn bắt của hắn.
Mười năm qua, chưa từng có ngày nào hắn ngừng nghỉ. Bất luận là đi tới đâu hắn cũng đều khiến cho những người con gái mà hắn thích nguyện chết vì hắn và phản bội lại người yêu hay là chồng của họ.