Chương
Ngô Quảng Phúc là bá chủ của Lư Thành nên đương nhiên nắm rõ nơi đây như lòng bàn tay. Thế nhưng nhắc tới chợ đêm của thế giới ngầm thì anh ta lại lắc đầu.
“Chủ tịch, liên quan tới đấu giá ở đây thì thật sự tôi không biết nhiều!”
“Mặc dù đấu giá nằm nhiều ở Lư Thành nhưng người kiểm soát lại là một đám những nhân vật thần bí, không biết được thân phận thật sự của bọn họ!”
“Tôi chỉ biết, những người làm nghề đấu giá phải là những người có giá trị hàng tỉ tệ thì mới có đủ tư cách gia nhập, hơn nữa những người tiếp đón trong đó là những nhân vật đặc biệt, phần lớn đều giống như chủ tịch là người giỏi võ!”
“Thú vị!”, Diệp Thiên cảm thấy nghề đấu giá này xem ra dành cho người luyện võ, những thứ đấu giá vì thế mà cũng đều là những thú có liên quan tới giới võ thuật. Kiếm cố mà trên này đề cập tới chắc tới tám, chín phần là đặc biệt và rất có khả năng chính là phôi kiếm mà Diệp Thiên cần tìm.
Bất luận đây có phải là phôi kiếm hay không thì cậu cũng cần đi một chuyến, luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm là điều bắt buộc.
Nghĩ tới biệc bản thân đứng số một thế giới cậu bỗng cảm thấy cảm thán.
Dù cậu có đứng vào hàng ngũ võ đạo hay thiết lập nên tập đoàn Lăng Thiên thì mọi điều đều bắt đầu từ vùng đất Lư THành.
“Đặt vé máy bay giúp tôi, ngày mai tôi bay tới LưTHành!’
Đã hơn một năm qua, cuối cùng cậu lại đặt chân tới Lư Thành một lần nữa, trở về nơi bắt đầu của chính mình.
Ngô Quảng Phúc nghe thấy vậy thì lập tức sắp xếp, đặt vé máy bay hạng thương gia từ thủ đô tới Lư Thành cho Diệp Thiên.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu chợt đổ chuông, chính là Tiếu Văn Nguyệt mà cậu đã lâu không gặp.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng điềm đạm, cậu nghe máy.
“Diệp Thiên là anh à?”
Đầu dây bên kia vọng tới giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt.
“Là tôi” Diệp Thiên thản nhiên trả lời.
“Tôi còn tưởng anh sẽ Không nghe máy cơ. Hôm noy tôi gđã gặp Bành Lượng ở cổng sau của đợi học Hoa Thanh mới biết la anh đã về thủ đô rồi!” Diệp Thiên không có biểu cảm gì,
vẫn nói với vẻ điểm nhiên: “Muộn thế này rồi, tìm tôi có việc gì không?”
Đầu dây bên kia, Tiếu văn nguyệt khẽ rơi vào im lặng rồi mới lên tiếng.
“Là thế này, ngày mai là ngày quốc khánh cuối cùng, vừa là ngày kỉ niệm thành lập trăm năm Tam Trung Lư Thành, nhà trường mời học sinh tốt nghiệp quay về trường tham gia, tôi muốn hỏi anh có bằng lòng đi cùng không?” Diệp Thiên nghe thấy biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Kỷ niệm trường Tam Trung sao?!
“Kỷ niệm trường Tam Trung sao?”
Diệp Thiên khẽ thay đổi ánh mắt, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Nói tới Tam Trung của Lư Thành thì cậu có vài phần hoài niệm, dù sao thì đó cũng là ngôi trường đầu tiên mà cậu bước vào sau năm trải qua sống chết, được coi là xuất phát điếm của mười năm sau đó.
ở đó, cậu đã quen Bành Lượng, Tiếu Văn Nguyệt. Dù vui hay buồn thì đều là những gì đã từng trải qua.
Nghe thấy lễ kỷ niệm trường Tam Trung, cậu im lặng một lúc rồi bỗng cảm thấy buồn cười.
Mặc dù cậu chưa tới hai mươi tuổi nhưng những người giao du với cậu bây giờ đều là những nhân vật tung hoàng khắp thiên hạ, những kẻ kỳ quái đã sống trên trăm năm. Đối với cậu mà nói, những học sinh cấp ba kia, hoặc những học sinh cùng tốt nghiệp niên khóa với cậu chẳng khác gì những đứa trẻ.