Chương
Trong mắt Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên chính là rồng thần trên trời, một nhân vật tung hoành khắp thiên hạ. Một thần thoại như vậy lại chịu bước chân về trước cấp ba khiến cô ta cảm thấy không dám tin.
Hai cô gái nói chuyện vô cùng rôm rả không ngớt, còn Diệp Thiên thì đã ngủ trên ghế của căn phòng trên đỉnh tập đoàn Lăng Thiên mất rồi.
Một đêm trôi qua. Ngày hôm sau, giờ rưỡi, Diệp Thiên đáp máy bay đi tới Lư Thành của tỉnh Xuyên. Trên đường đi, Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm tới việc có một cô tiếp viên trêu đùa mình. Ba tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay Lư Thành.
Đặt chân nên Lư Thành, Diệp Thiên nhìn sân bay một lượt, cảm thấy thật thân quen và đầy hoài niệm. Nơi đây là trạm đầu tiên trong hành trình nổi danh khắp thiên hạ của cậu. Thoắt cái đã , năm, cuối cùng thì cậu cũng đã quay trở lại nơi đây.
“Không biết là dì Hà thê’ nào rồi!”
Từ khi Diệp Thiên đạp nhà họ Phùng ở Quý Thành tỉnh Kiềm và sau khi hủy bọn hôn ước miễn cưỡng với Tiếu Văn Nguyệt thì cậu cũng không có liên hệ với Hà Tuệ Mẫn. Chí có Tiếu Văn Nguyệt là gặp mấy lần, còn về việc Hà Tuệ Mẫn sống như thế nào thì cậu biết không nhiều.
Hà Tuệ Mẩn chính là một ân nhân mà Diệp Thiên kính trọng. Cậu thầm hạ quyết tâm, sau khi tới khu vực đấu giá mua vài món đồ thì sẽ tới biệt thự số một thăm Hà Tuệ Mẫn.
Rời khỏi sân bay, Diệp Thiên lên chiếc xe chuyên biệt mà Ngô Quảng Phúc đã sắp xếp cho cậu. Người lái xe chính là tâm phúc của Ngô Quảng Phúc – A Hổ.
Từ khi Ngô Quảng Phúc rời khỏi Lư Thành, làm việc cho tập đoàn Lăng Thiên thì toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Xuyên, Ngô Quảng Phúc giao lại cho con trai Ngô Lăng Hiên quản lý, đảm nhiên người phát ngôn. Nhưng thực ra quyền lực nắm phía trên có đều do A Hổ đích thân giám sát.
A Hổ của hiện tại có thể nói là đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Địa vị, thân phận của anh ta đã khác hoàn toàn trước đây. Cho dù là các chủ tịch của các doanh nghiệp khi gặp anh ta thì cũng phải khách sáo mời trà và gọi một tiếng “anh Hổ”.
Mặc dù địa vị của A Hổ cao nhưng lúc này vẫn diễn vai taxi của Diệp Thiên với vẻ cẩn trọng, trong dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ khi càng đứng trên cao thì anh ta mới càng hiểu được sự đáng sợ của Diệp Thiên. Lái xe cho Diệp Thiên không những anh ta không hề phàn nàn mà còn cảm thấy biết ơn, thật chỉ muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Diệp Thiên.
“Chủ tịch, chúng ta đi đâu trước ạ?”
A Hổ vừa lái xe vừa cung kính hỏi Diệp Thiên.
“Tới thẳng khách sạn Hạo Nguyên!”
Với thông tin tình báo đang tin cậy mà Ngô Quảng Phúc thu thập được thì địa điểm của buổi đấu giá ngày mai chính là ở một căn hầm được xây dựng đặt biệt tại khách sạn Hạo Nguyên.
Khách sạn Hạo Nguyên có lịch sử gần trăm năm ở Lư Thành. Nghe nói, khách sạn này có từ thời cuối của nhà Thanh, được gọi là nhà khách Hạo nguyên. Cái tên này kéo dài hàng trăm năm, cho tới đầu thế kỷ hai mươi, cùng với việc kinh doanh nhà hàng khách sạn ngày một phát triển thì mới đổi tên thành khách sạn Hạo Nguyên.
Luận về lai lịch thì khách sạn Hạo Nguyên chắc chắn dẫn đầu trong mười mấy khách sạn ở Lư Thành, không thể so sánh được. Thế nhưng luận về danh tiếng thì khách sạn này dường như chẳng có tiếng tăm gì, thậm chí còn không bằng những khách sạn mới xây dựng, không hề có sự tuyên truyền hay độ hot.
Vậy mà hàng trăm năm qua khách sạn Hạo Nguyên vẫn đứng đó không hề bị sụp đổ.
Lúc này, bên trong khách sạn Hạo nguyên, hai người thanh niên mặc vest đang cùng bước ra ngoài với vẻ mặt không vui vẻ cho lắm.