Chương
“ở đại sảnh có một vị khách đến, cháu không tiếp đãi được, các vị chú bác e rằng cũng không thể nói chuyện với anh ta!”
“Cháu nghĩ, chúng ta nên gọi cụ tổ ra!”
Mọi người trong phòng nghe vậy, sắc mặt bất giác hoảng sợ.
Người trung niên một chữ điền tên là Lư Phương Húc, lò cha ruột của Lư Tĩnh Tuyết, ông ta khẽ nheo mắt trầm giọng nói: “Tĩnh Tuyết, con nói cho rõ đã, là vị khách nào đến mà lại cần mời cụ tổ con ra mặt vậy?”
“Chẳng lẽ là mấy lão quái vương cấp trăm năm trước đến sao?
Lư Tĩnh Tuyết khẽ lắc đầu, câu tiếp theo đều khiến mọi người lại biến sắc.
“Lò Diệp Lăng Thiên!”
“Diệp Lăng Thiên?”
Cái tên này cứ như có ma lực khiến vẻ mặt của đám người nhà họ Lư trước giờ tầm mắt rất cao, tự kiêu tự đại cũng thay đổi.
“Cháu nói gì?”, Lư Phương Húc lặng im một lúc rồi lại nhìn về phía Lư Tịnh Tuyết.
“Cháu nói Diệp Lăng Thiên đến rồi? Cháu có lầm gì không?”
“Chẳng phải cách đây không lâu Diệp Lăng Thiên mới xuất hiện ở Trung Đông đó sao? Sao sẽ xuất hiện ở đây được?”
Bây giờ chỉ mới cách năm ngày kể từ khi Diệp Thiên một kiếm đánh rơi mười chiếc máy bay tốc chiến siêu âm ớ Trung Đông, Diệp Thiên bỗng xuất hiện ờ đây khiến họ cảm thấy không chân thật.
“Đúng là anh ta!”, Lư Tĩnh Tuyết gật đầu: “Nhìn khắp thiên hạ, có người nào dám mạo phạm đến Diệp Lăng Thiên không?”
Những người khác lập tức phản ứng lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng hơn.
Ông hai nhà họ Lư – Lư Văn Châu ngờ vực nói: “Sao Diệp Lăng Thiên lại đến? Cậu ta trước giờ đều là kiểu rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hơn nữa nghe đồn là tính tình cậu ta rất ngang ngược, xem thường mọi thứ, dường như không có quan hệ mật thiết với một tông môn hay gia tộc võ đạo nào, cũng chưa
từng tham gia cuộc họp mặt của võ đạo ngầm, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đay?”
Lư Phương Húc lắc đầu cũng rất khó hiểu, nhưng lúc này họ không hiếu chuyện gì đã diễn ra, dưới lầu có một nhân vật lớn, hơn nữa còn là khách mời rất quan trọng, dù là Hợp Nhất Môn nhà họ Lư thì cũng phải đối đãi một cách trịnh trọng.
Đó là thần thoại tuyệt thế đây.
“Tôi xuống dưới gặp Diệp Lăng Thiên trước”, suy nghĩ một hồi, Lư Phương Húc lại nói.
“Mọi người đến biệt thự Thanh Viễn mời ông cụ đến, nói là có vương cấp đến”.
Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng đứng dậy chuẩn bị làm việc của mình.
“Không cần phiền như thế”.
Đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên, vẻ mặt mọi người hơi thay đổi, đều cảm thấy chấn kinh.
Tu vi của những người đang ngồi ở đây thấp nhất cũng là cấp chí tôn võ thuật, những người còn lại đều là cảnh giới siêu phàm, thế nhưng lại không cảm nhận được có người đến gần?
Họ đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng họp, chỉ thấy một thanh niên một tay đút vào túi quần, chậm rãi bước vào.
“Diệp Đế vương?”
Lư Tính Tuyết thấy người đến, đôi mắt xinh đẹp co rụt lại.