Chương
“Anh trai này, em có thể mượn căn cước của anh để lên mạng không? Em chỉ cần hơn nửa tiếng, em cho anh năm mươi tệ tiền dùng nhờ căn cước, mong anh giúp đỡ, em còn một phó bản chưa đi, được không?”
Cô ấy tỏ ra vô cùng đáng thương cầu xin Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhịn được bật cười, cậu chỉ đi một chuyến đến tiệm net, thăm lại nơi từng vui chơi thời cấp ba, nào ngờ sẽ gặp chuyện như vậy.
Cô nhóc này rõ ràng cô bé nghiện net, đam mê game online, nhìn ánh mắt cầu xin của cô ấy, trên người còn mặc đồng phục của Tam Trung, thật sự khiến Diệp Thiên buồn cười, không biết phải trả lời ra sao.
Đúng lúc này nhân viên lễ tân quay đầu nhìn lại, cô ta đang định nói với Diệp Thiên rằng không thể cho người ngoài mượn căn cước thì nhìn thấy khuôn mặt cậu, lúc này khẽ giật mình, lập tức nhoẻn miệng cười với Diệp Thiên.
“Là cậu à, lâu rồi không thấy cậu đến, có lẽ cũng hơn một năm rồi nhỉ? Cậu tốt nghiệp rồi sao?”
Lúc trước Diệp Thiên và Bành Lượng chính là khách quen của tiệm net, nghỉ trưa và xế triều thường đến tiệm net chơi một hai tiếng, hơn nữa trông Diệp Thiên rất đẹp trai, tất nhiên nhân viên lễ tân có ấn tượng sâu sắc, cho dù hơn một năm rồi nhưng cô ta vẫn nhận ra Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tốt nghiệp hơn một năm rồi!”
Nhân viên lễ tân nhìn Diệp Thiên, cười nói: “Vậy chắc hẳn cậu là học sinh khóa trước của Tam Trung Lư Thành rồi, tôi vẫn nhớ khi đó còn có một học sinh nam đi cùng với cậu, các cậu đều mặc đồng phục của Tam Trung!”
Diệp Thiên không thế không bội phục trí nhớ của nhân viên lễ tân, khẽ gật đầu.
Cô gái mặc đồng phục ở bên cạnh nghe vậy thì mở lớn hai mắt, nét mặt nhìn Diệp Thiên mang đầy tò mò.
“Anh là học sinh tốt nghiệp khóa trước của Tam Trung à? Vậy chẳng phải chính là đàn anh của em sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mang theo mấy phần kích động.
“Đàn anh, em tên là Lục Điềm Hi, là học sinh năm nay mới vào lớp mười của Tam Trung, anh học trên em ba khóa đấy!”
Diệp Thiên còn chưa trả lời, cô ấy đã bước lại gần, nói tiếp: “Đàn anh, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường Tam Trung, anh trở về đúng ngày hôm nay là để tham gia lễ kỷ niệm phải không?”
Cô nhóc này cực kỳ hoạt bát hay nói chuyện, không hề bởi vì Diệp Thiên là người xa lạ mà cảm thấy xa cách: “Ừ!”. Diệp Thiên nghe vậy thì gật đầu: “Coi như vậy đi!”
“Vậy thì tốt quá!”
Lục Điềm Hi không chút chần chừ, dứt khoát kéo ống tay áo Diệp Thiên.
“Đàn anh, gặp được anh ở đây chính là duyên phận, hoạt động cụ thể và sắp xếp chỗ ngồi trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này đều là do em và đàn chị Vương Viện Viện của hội học sinh phụ trách, hai rưỡi chiều khai mạc lễ kỷ niệm rồi, đến lúc đó em dẫn anh đi nhé?”
Diệp Thiên không ngờ cô nhóc này còn giữ chức vụ quan trọng như vậy ở trường học, khóe miệng khẽ mỉm cười, gật đầu lần nữa.
“Đàn anh, vậy đồ em vừa mượn anh…”
Lục Điềm Hi nói xong, láu lỉnh lè lưỡi, chìa bàn tay ra với Diệp Thiên.
Diệp Thiên quả thật dở khóc dở cười với cô nhóc tự đến làm quen này, lấy thẻ căn cước của mình ra.
“Diệp Thiên?”
Lục Điềm Hi thoáng nhìn, luôn cảm thấy hình như cái tên này hơi quen quen, nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều, vui mừng hớn hở đi đến trước quầy quẹt thẻ.
Nhân viên lễ tân thấy Diệp Thiên ở đây, cô ta cũng không khắt khe nữa, lập tức quẹt thẻ mở máy cho Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi thành thạo mở ra giao diện trong máy tính, đăng nhập vào tài khoản trò chơi Thiên
Nhai Minh Nguyệt Dao’, Diệp Thiên thì ngồi trên ghế bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ cô ấy chơi xong.