Chương
“Còn đàn anh Từ Hải, anh ấy đã vào được đội bóng rổ của trường Thể dục Thể thao Thập Sát Hải phương Bắc, đảm nhận vị trí cầu thủ ghi điểm chủ lực.
Nghe nói đội quyển quốc gia cũng đã có ý mời anh ấy về, tương lai rất có khả năng sẽ vào đội bóng rổ nam của Hoa Hạ”.
“Đàn chị Tiếu Văn Nguyệt và đàn chị Lí Tinh Tinh đều thi đỗ đại học ở thủ đô với số điểm đứng top toàn trường. Một người vào Đại học Thủ Đô, còn người kia thì vào Đại học Hoa Thanh”.
“Còn đàn chị Cố Giai Lệ, chị ấy là người nổi tiếng trong số những người nổi tiếng. Bây giờ, chị ấy đã trở thành ngôi sao ca nhạc đang nổi của Hoa Hạ, tương lai sẽ là diva đỉnh cao, tiền đồ vô hạn”.
“Chín mươi phần trăm trong số họ đều sẽ tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường. Em nghĩ thôi đã thấy phấn khởi, cuối cùng cũng có thế nhìn thấy thần tượng của em rồi!”.
Nhìn Lục Điềm Hi huơ nắm tay nhỏ, vẻ mặt phấn khởi, Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “Nghe giọng em có vẻ sùng bái bọn họ nhỉ?”.
“Tất nhiên rồi!”, Lục Điềm Hi lập tức gật đầu: “Bọn họ là mục tiêu của em, không phải chỉ có em, mà hầu hết học sinh trường Tam Trung đều coi họ là mục tiêu và tấm gương đế nỗ lực. Lần này, lãnh đạo trường mời các anh chị đó về tham dự lễ kỉ niệm trường cũng là để họ diễn thuyết nêu gương cho bọn em!”.
Cô ấy kéo tay áo Diệp Thiên, cười ngọt ngào: “Đàn anh Diệp Thiên, nếu anh thân với bọn họ thì nhất định phải giới thiệu em với họ nha!”.
Diệp Thiên không ngờ con bé này lại có tâm tư như vậy, nhưng cậu không biểu lộ gì, chỉ nhún vai.
“Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng tiếc là anh không thân với họ lắm”.
Lục Điềm Hi nghe vậy, trong mắt có vẻ thất vọng.
“Thế à!”.
Cô ấy liếc nhìn Diệp Thiên, cũng hơi hiểu ra. Diệp Thiên ăn mặc giản dị, dù mặt mũi tuấn tú nhưng cảm giác giống như anh trai hàng xóm, không có khí chất mạnh mẽ hơn người như những nhân vật lớn và con cưng nhà giàu đó.
Cô ấy thầm nghĩ, chắc hẳn Diệp Thiên chỉ được xem là một học sinh bình thường trong khóa đó, còn lâu mới đạt đến cấp bậc học sinh xuất sắc của trường như nhóm Âu Hạo Thần, hai bên không thân thiết là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy mình nhắc đến nhóm Âu Hạo Thần sẽ khiến học sinh “bình thường” như Diệp Thiên phản cảm và tự ti, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý so sánh anh với bọn họ. ở trong lòng em, bọn họ là những đàn anh đàn chị đáng kính, anh đừng nghĩ nhiều!”.
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, cảm thấy hơi bất ngờ. Cô bé này còn biết an ủi người khác!
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Lục Điềm Hi cho rằng Diệp Thiên đang tự giễu xem thường bản thân, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em nói thật đấy, anh đừng nghĩ gì nhiều!”.
Diệp Thiên nhìn thấy trong mắt cô bé đã có hơi nước dâng lên, lập tức xua tay.
“Anh không nghĩ nhiều, những gì em nói là sự thật, học sinh trường Tam Trung đúng là cần phải lấy bọn họ làm gương!”.
Cậu nói câu này cũng là xuất phát từ cảm xúc, nghĩ gì nói nấy.
Học sinh trường Tam Trung đương nhiên phải học tập tiến tới, tương lai thi vào trường nổi tiếng, theo doanh nghiệp chính trị, chuyển hóa tri thức của mình thành tiền tài và quyền lực.
Đám người Âu Hạo Thần đúng là tấm gương học tập của bọn họ. Còn khoảng cách giữa cậu với người phàm quả thật quá xa, cho dù người khác muốn học cũng chỉ giống như chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.
“Được rồi anh Diệp Thiên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Lễ kỉ niệm còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, chúng ta mau vào trong đi!”.