Chương
Hôm nay cậu đến đây cũng chỉ là theo cảm xúc, đến xem Tam Trung có thay đổi gì không, cậu không định tham gia lễ kỉ niệm. Nếu không phải Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cứ quấn lấy cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên thì một cô bé vội vàng đi lướt qua hai người, sán lại gần Diệp Thiên.
“Đàn anh Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng đến!”.
Lục Điềm Hi chớp mắt, trong mắt lóe lên vô số đốm sao sáng.
“Là em à cô bé!”.
Nhìn thấy Lục Điềm Hi, Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu với cô ấy.
Từ khi biết lịch sử của Diệp Thiên ở Tam Trung và đánh giá hơn cả hạng một của Đổ Giai Giai đối với Diệp Thiên, Lục Điềm Hi đã sùng bái cậu từ tận đáy lòng. Cô ấy không hề kiêng dè kéo cánh tay Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Đàn anh Diệp Thiên, em nghe nói rồi, anh là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta trước kia, còn lợi hại hơn cả nhóm anh Âu!”.
“Chị Đỗ nói anh so với nhóm anh Âu giống như rồng thần trên trời. Không ngờ em lại gặp được một đàn anh giỏi như anh ở quán Internet!”.
“Chị Đỗ? Đỗ Giai Giai sao?”, Diệp Thiên nghe vậy ngước mắt lên, nhìn về phía Đỗ Giai Giai ở không xa. Cậu cũng có chút ấn tượng về người từng là lớp trưởng của lớp A này.
Đỗ Giai Giai thấy Diệp Thiên nhìn sang, có chút lúng túng cười cười, ngay sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Diệp Thiên.
Cô bé vây xung quanh Diệp Thiên hỏi đông hỏi tây, vô cùng tò mò về cậu. Ban đầu Diệp Thiên còn trả lời đơn giản vài câu, cuối cùng lại không khỏi thấy phiền, thậm chí dứt khoát không trả lời. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh thì ngồi một bên che miệng cười trộm.
Lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung sắp bắt đầu, mà ở ngoại ô Lư Thành, hai bóng người lại lặng lẽ tiến tới gần.
Những nơi hai người đó đi qua, cây cỏ héo úa nhanh chóng, bầu trời trên đỉnh đầu cũng nhuốm khói mù, bóng tối vô tận bắt đầu lan tràn trên bầu trời Lư Thành.
Hai bóng người ra khỏi bãi tha ma ở ngoại ô Lư Thành, trên mặt không có chút sắc máu, tái nhợt tàn tạ, giống như ác quỷ cương thi bò ra từ địa ngục.
Toàn thân bọn họ trùm trong áo choàng đen, không nhìn rõ vóc dáng, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ tà ác. Những nơi họ đi qua lan tràn mùi xác thối, bầu trời trên đỉnh đầu có bóng râm diện tích lớn, che ánh mặt trời.
“Sư huynh, chúng ta đẵ ở dưới lòng đất bao nhiêu năm, tôi sắp quên mất rồi?”.
Người bên trái bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn.
Người bên phải bay lơ lửng, lúc đi lại, hai vai một lên một xuống, trông vô cùng kì quái, ông ta nghe thấy sư đệ lên tiếng, đầu tiên là cười tự giễu, sau đó hạ giọng nói: “Một trăm linh ba năm!”.
Người đàn ông áo đen bên trái hơi nghiêm nghị, ánh sáng đen trong mắt tỏa sáng.
“Phải, một trăm linh ba năm. Chỉ tại tên Long Hoàng chết tiệt, nếu không vì ông ta thì chúng ta cũng không đến nỗi phải trốn xuống lòng đất, hơn trăm năm không thấy ánh mặt trời!”.
“Nhớ năm đó hai ta được gọi là “Quỷ Vương Tương Tây”. Trên khắp Hoa Hạ, ai mà không tôn trọng, ai mà không biết, càng không ai dám làm trái ý hai chúng ta, nhưng mọi thứ đều vì tên khốn Long Định Thiên đó. Nếu không có ông ta và liên minh võ thuật mà ông ta tạo nên, làm sao chúng ta lại bị dồn đến bước đường này chứ?”.