Người thanh niên vừa nói dứt, tuy nói tiếng hoa nhưng phát âm khó hiểu, giọng nói rất lạ, trong lúc anh ta nói đã rút ra thanh kiếm dài đeo sau lưng, ngay lập tức, Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới nhìn rõ, đó không hề là một thanh kiếm dài, mà đó là một thanh đao Katana Đảo Quốc.
“Người Đảo Quốc?”.
Kỷ Nhược Yên nheo mắt, đã bắt đầu cảnh giác.
“Anh rốt cuộc là ai, vì sao lại đến Hoa Hạ chúng tôi giết hại các võ giả Hoa Hạ?”.
Liêu Như Thành quát lên, cậu ta có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông Đảo Quốc mặc áo đen đứng trước mặt đây chính là kẻ
cầm đầu vụ giết hơn thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.
“Tôi là ai thì các người không đủ tư cách để hỏi, lần này tôi đến chẳng qua là thăm dò, thay thầy giáo xem xem năm qua thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào!”
“Chờ sau khi tôi quay về Đảo Quốc, thầy giáo sẽ đích thân đến Hoa Hạ, lúc đó sẽ để cho các võ giả Hoa Hạ một lần nữa lĩnh giáo sức mạnh của võ giả Đảo Quốc chúng tôi!”
“Bây giờ tôi phải giết các người để chứng minh kiếm đạo của tôi!”
Người đàn ông Đảo Quốc vừa nói dứt, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, hắn đã vượt qua khoảng cách hơn mét và đến ngay trước mặt Liêu Như Thành và Kỷ Nhược Yên, một nhát đao chém xuống.
Nhát đao này của hắn đến với tốc độ cực nhanh, mạnh như vũ bão, trong không gian vọng đến một âm thanh nứt toác.
Sắc mặt của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều thay đổi rõ rệt, lùi về phía sau để tránh nhát đao này.
Hai người lùi vài mét, và ba cái cây to bằng miệng bát phía trước mặt đã bị chặt đứt lìa.
“Nhát đao thật đáng SỢ!”.
Hai người cảm thấy kinh hoàng, một nhát đao có thể chém đứt lừa cả ba cây lớn, cho dù bọn họ có dốc hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được, nhưng người đàn ông Đảo Quốc này lại chỉ cần tung ra một nhát đã chém một cách đơn giản, quá thể lợi hại.
“Hừ!”.
Nhưng lúc này không phải lúc để bọn họ phân tán tư tưởng, hai người
biết bọn họ đã gặp phải kẻ địch hung dữ nguy hiểm nhất trong những kẻ địch họ từng gặp.
Đầu óc Kỷ Nhược Yên linh hoạt, hai bàn tay xếp lên nhau, nội lực đã hội tụ giữa hai bàn tay.
Cô ta là một trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ, sao có thể sợ một võ giả trẻ tuổi đến từ Đảo Quốc chứ?
“Soạt!”.
Cô ta dậm chân một cái, nhảy vọt lên bay thẳng về phía trước, dáng người thanh mảnh thướt tha, trông vô cùng lôi cuốn, khoảnh khắc này đã tránh được hai nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, sau đó tay đẩy ra, đánh vào ngực người đàn ông Đảo Quốc.
Cô ta bây giờ là đỉnh cao tông tượng trong võ thuật, còn chưa đến bậc chí tôn võ thuật, không thể dùng
nội lực xuất ngoại, nhưng chưởng hội tụ nội lực của cô ta, nếu tấn công vào một vật thể, thì có thể làm bẹp cả đầu xe ô tô con, chưởng này nếu đánh trúng người đàn ông Đảo Quốc, cô ta tin rằng hắn sẽ bị thương nặng.
Liêu Như Thành cũng không hề kém cạnh, khi Kỷ Nhược Yên ra tay, cậu ta cũng mượn sự khuất lấp của lùm cây, vòng ra phía sau đó, một chưởng đánh về phía lưng gần tim của người đàn ông Đảo Quốc.
Hai người một người phía trước một người phía sau, cùng nhau tấn công, lần tấn công này bọn họ đều quyết chí bắt được tên hung thủ giết người đến từ Đảo Quốc này, cho giới võ thuật của hai tỉnh Xuyên Kiềm một câu trả lời xác đáng.
“Hừ!”.
.