Chương
Mà khi chưởng hình bàn tay màu đen ngưng tụ, một luồng kim mang mờ ảo cũng bắn ra từ trong đám mây, tạo thành một bức tường chắn ánh vàng, hoàn toàn ngăn chặn chưởng màu đen kia.
Hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau đối chọi trên bầu trời, sóng dao động tràn xuống hoá thành làn gió mạnh, làm lay động tóc tai góc áo mọi người, cho dù đứng ngoài cả trăm mét, bọn họ cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn có thế đánh bay được người bất cứ lúc nào.
Trận chiến trên không vẫn tiếp tục, mỗi một lần tấn công đều như đánh vào trong tim mọi người, tim mọi người cũng đập mạnh theo.
Mới đầu, ánh sáng vàng và chưởng màu đen đều ngang tài ngang sức, nhưng đến lúc sau, giữa hai bên đã bắt đầu tan vào nhau, không lâu sau, ánh sáng vàng lại bị chưởng tay màu đen gặm nhấm với tốc độ mắt thường thấy rõ, bị ép lùi về sau.
Tất cả học sinh giáo viên đều bïết, ánh vàng đại diện cho Lư Chính Vũ, như vậy có nghĩa là Lư Chính Vũ bị đẩy vào thế yếu.
Lục Điểm Hi nhìn ánh vàng càng lúc càng mờ, lại nhìn cửa sổ xung quanh bị khí đen che kín, trong lòng lại sợ hãi.
Cô ấy nhìn Diệp Thiên này giờ vẫn bất động, bất giác lại nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
“Đàn chị Tiếu, đàn chị Lí, chúng ta sẽ gặp bất trắc sao?”
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mang vẻ mặt bình thản nhìn đàn em lo lắng như vộy, hai người đều nhìn nhau cười, khẽ vỗ vai cô ấy.
“Đừng lo lắng, còn có đàn anh Diệp Thiên của em mà!”
“A?
Lục Điềm Hi nghe vậy lập tức ngơ ngác.
“Là… Là sao?”
Hai người kỳ lạ này phong toả khắp bốn hướng, mọi người đều trong trạng thái lo lắng ở đây, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại có vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề lo lắng, cô ấy căn bản thấy rất kỳ lạ.
Bây giờ nghe thấy hai người nói, đừng lo lắng, còn có Diệp Thiên thì cô ấy lại càng mù mờ.
Chẳng lẽ nói là Diệp Thiên có thế bảo vệ bọn họ, cam đoan bọn họ bình an vô sự?
Cô ấy nhớ đến Đỗ Giai Giai vừa nẩy có nhắc chuyện Diệp Thiên đã từng một mình đánh bại đội trưởng Nhất Trung -Thành Môn, cô ấy biết trình độ Diệp Thiên rất cao, nhưng có mạnh cỡ nữa cũng chỉ là người bình thường. Dù là Lư Chính Vũ hay là hai người kỳ quái áo đen kia, toàn bộ đều là cao thủ đứng trên không, giơ tay nhấc chân đều có thể vỡ núi nứt đất, hoàn toàn vượt ngoài giới hạn loài người, dưới tình huống này dù có mười Diệp Thiên thì sao có thể bảo vệ được bọn họ?
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không trả lời câu hỏi của Lục Điềm Hi, chỉ nở nụ cười bí ẩn.
Tuy bọn họ không biết hai người kỳ lạ áo đen kia rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng trong từ điển của bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ Diệp Thiên sẽ thua bất kỳ ai.
Nhất là không lâu trước đó bọn họ nhìn thấy video Diệp Thiên một kiếm chém rớt máy bay trên mạng, vô cùng kinh sợ, đã xem Diệp Thiên là vô địch.
Ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể đánh rớt, ngay cả vũ khí quân sự hiện đại hoá cũng có thế đánh vỡ, thì còn có gì ngăn cản được Diệp Thiên?
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên bất động, đột nhiên tò mò nói.
“A Thiên, hiệu trưởng Lư có thể thẳng hai người họ không?”
Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, lúc này Diệp Thiên mới cúi đầu nhìn.