Chương
Quỷ Vương Phệ Nhật đặt một tay sau lưng cười khinh miệt.
“Không hay rồi!”
Lư Chính Vũ lập tức phản ứng lại và nhìn về phía Diệp Thiên.
Lúc này luồng khí màu đen trong tay Quỷ Vương Đoạt Phách đã đến gần phía Diệp Thiên và chộp lấy vùng bụng của cậu.
Lư Chính Vũ trợn trơn mắt, nhưng lúc này ông ta đứng cách xa hàng chục mét, phía trước còn có Quỷ Vương Phệ Nhật cản đường nên không kịp ngăn chặn nữa.
“Chết đi!”
Đôi mắt Quỷ Vương Đoạt Phách ánh lên sát ý, chân nguyên trỗi dậy, đầu ngón tay giống như con dao nhọn quét về vung bụng của Diệp Thiên.
“Á!”
Vô số tiếng hét ở phía dưới vang lên. Tên quái nhân này cực kỳ mạnh, Diệp Thiên đang bị bàn tay đó quét tới thì chẳng phải là sẽ rách bụng và chết ngay tại chỗ hay sao?
Khoành khắc này, đến cả Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh – những người vô cùng tin tưởng Diệp Thiên cũng siết chặt nắm đấm và kêu lên.
“Rầm!”
Móng vuốt của Quỷ Vương Đoạt Phách quét tới, nhưng cảnh tượng máu chảy thịt rơi vẫn không hề xuất hiện, ngược lại giữa ông ta và Diệp Thiên xuất hiện đốm lửa như pháo hoa nổ khắp xung quanh.
“Cái gì?”Quỷ Vương Đoạt Phách tái mặt, cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi khi ông ta quét qua thì không hề cảm nhận được là đang tiếp xúc với da thịt mà ngược lại giống như vừa chạm vào sắt thép không gỉ vậy.
Ông ta đanh mắt, áo ở khu vực vùng bụng của Diệp Thiên đã rách nhưng phần da thịt không hề xuất hiện vết máu, chỉ để lộ ra từng cơ thịt vô cùng rắn chắc với bốn vết rạch màu trắng nhưng không hề nhìn thấy miệng vết thương.
Cảnh tượng đó khiến cho Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Phệ Nhật ở gần đó cũng sững sờ.
“Tên nhóc này, thân xác mạnh quá, cho dù có là những kẻ luyện võ và bước vào vương cấp thì e rằng cũng không thể nào sở hữu một cơ thể như vậy được. Lẽ nào đây là Thần Ma Chi Khu sao?”
Quỷ Vương Đoạt Phách đanh mặt, một lúc sau, ông ta bỗng bừng tỉnh.
“Hừ, dù là Thần Ma Chi Khu thì đã làm sao. Có thể ngăn được một lần, hai lần chứ làm sao có thể ngăn được hàng trăm, hàng vạn lần?”
Ồng tay chặp tay lại tạo thanh một mũi dao nhọn sắc bén.
“Hắc Ma Phệ Tâm, cắt đứt!”
Bàn tay ông ta giống như một món binh khí sắc bén, sáng loáng đến ngay cả một chiếc lông bay qua cũng bị đứt làm hai.
Ông ta dùng chiêu này mà có thể chém được một chiếc xe Benz làm hai.
Và lần này mục tiêu của ông ta chính là cổ họng của Diệp Thiên.
“Vụt!”
Trong không trung, luồng ánh sáng lạnh lẽo lao tới. Tay của ông ta chỉ còn cách Diệp Thiên có nửa thước, nhưng dường như đến đây thì tay ông ta bị dừng lại, không thể tiến gần thêm một chút nào nữa.
Bởi vì một bàn tay trắng dài đã chộp lấy cổ tay của ông ta.
“Hả?”